Thương Mai không quá tin tưởng: "Thuốc này từ đâu tới, có thể cho ta xem được không?"
Mộ Dung Khanh đứng lên đi đến trước giá sách, lấy mấy quyển sách ra rồi tìm tòi bên trong sau đó lấy ra một cái hộp gỗ.
Hắn quay trở lại, đưa hộp gỗ cho Thương Mai.
Thương Mai nhận lấy, bàn tay chạm vào hoa văn khắc trên hộp gỗ, là cây đàn hương, mặt ngoài hộp có khắc mấy con trùng độc, hình dạng dữ tợn.
Hai bên hộp lại khắc một đóa hoa sen, cái đế của hoa sen khắc một chữ 'Vạn', trên đó được chạm khắc hoa văn đám mây.
Hộp gỗ nhìn đã cũ, cái đáy hơi mòn.
Hộp gỗ đàn hương được khóa bằng một chiếc khóa đồng, cô vươn tay nhẹ nhàng ấn đầu đồng, hộp gỗ đàn hương rắc một cái mở ra.
Một xấp giấy nằm lẳng lặng dưới đáy hộp.
Là một xấp.
Thương Mai lấy tờ đầu tiên ra, Kim thiền cổ.
Tờ thứ hai, Tình cổ.
Tờ thứ ba, Xà cổ.
Tờ thứ tư, Thạch đầu cổ.
Tờ thứ năm, Đồng mệnh cổ.
Bên dưới vẫn còn một đống lớn.
Thương Mai đặt lại xuống đáy hộp, cô cầm xem phương thuốc Đồng mệnh cổ: "Con kiến? Ngũ bộ xà? Bò cạp? Nhện sáu mắt? Bò cạp vàng? Máu của người hạ cổ cam tâm tình nguyện cho?"
Qủa thật là phải cam tâm tình nguyện.
Thương Mai đặt tờ giấy xuống, nhíu mày nói: "Số trùng độc này, mấy con trước còn dễ tìm, nhưng mà nhện sáu mắt và bò cạp vàng thì biết tìm ở đây?"
"Những thứ này cũng không phiền toái, đều có sẵn." Không hiểu vì sao vẻ mặt của Mộ Dung Khanh lại có vẻ đặc biệt chột dạ.
"Có sẵn?" Thương Mai nghi ngờ nhìn hắn.
Mộ Dung Khanh cúi thấp đầu: "Dấm!"
"Dấm!" Ngữ khí của Thương Mai hơi lạnh: "Ý người là dấm người vẫn cho ta uống chính là ngâm từ mấy con trùng độc này?"
"Nói đúng hơn thì là rượu kiến." Mộ Dung Khanh liếc mắt.
Thương Mai tức giận run người, một lúc sau cô mới lắc tay: "Người còn giấu ta cái gì nữa?"
Mộ Dung Khanh lắc đầu như trống bỏi: "Không có, lúc này thật sự không có nữa."
Thương Mai cũng không so đo với hắn nữa, cô tiếp tục xem ghi chú dưới phương thuốc.
Chỉ là, lời của cô A Xà lại khiến cô không quá tiếp thu.
Ở đây nói cần trong lòng người hạ cổ cam tầm tình nguyện cho ba giọt máu, là bởi vì người hạ cổ vốn dùng tâm tư thật sự muốn hạ cổ để làm nó, cổ độc cũng coi như là kỹ năng cần khống chế, như vậy sẽ kiểm soát được năng lượng.
Năng lượng này, Thương Mai dùng oán khí hoặc quỷ gì đó để giải thích, tuy rằng cô là người xuyên qua nhưng rốt cuộc cũng xuất thân chính quy Tây y, rất tin khoa học, tuy rằng cô không có mâu thuẫn với vấn đề thần quái nhưng nói muốn tin thì lại không làm bản thân tin phục được.
"Đây là nguyên nhân bổn vương cảm thấy khó hiểu, thật ra giải cổ thấy cổ khó hiểu cũng không sao, chỉ cần lão Bát không chết thì ta cũng không có nguy hiểm." Mộ Dung Khanh giải thích.
Thương Mai nói: "Người có thể bảo vệ hắn cả đời không? Cho dù hắn không bị giết thì cũng sẽ chết vì bệnh."
Thương Mai nói xong, nhìn thấy mặt hắn giống như biến sắc thì biết trong lòng hắn vẫn không qua được một cửa kia.
Cô thở dài: "Cổ thì vẫn phải giải, bên Tôn Phương Nhi ta sẽ nói chuyện với nàng ta, cùng lắm là lại làm thêm một giao dịch, hơn nữa phải làm thật nhanh, nếu không sớm hay muộn nàng ta cũng chết ở trong tay Hoàng Thượng."
"Được!" Lúc này Mộ Dung Khanh lại không phản bác nữa.
Thương Mai bình tĩnh nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Lão Thất, ta thật lòng nói với người, nếu ta và người đã kết thành phu thế thì chỉ có ta là thật sự cùng mệnh với người, không phải Nam Hoài vương, lão Bát là người có tâm tư rất sâu, người không thể biết sau này hắn ta sẽ như thế nào, ngay cả hắn ta đồng ý buông bỏ dã tâm thì Hoàng Thượng cũng sẽ không tin hắn, người nói ta ích kỷ cũng được, nói ta vô tình cũng được, ta phải bảo đảm phu quân của mình bình an vô sự, nắm tay ta cả đời, người vẫn không nói yêu ta, nhưng ta biết người quan tâm ta, nếu quan tâm ta, ta hy vọng người cũng để ý cảm xúc của ta."
Mộ Dung Khanh cảm động, đôi mắt phượng híp lại thành một đường thẳng, giống như muốn che dấu tất cả cảm xúc trong đôi mắt, nhưng mà, hắn lại lập tức mở to mắt, để lộ tất thảy suy nghĩ trong đáy lòng.
Thương Mai học thêm tâm lý học, biết trước kia hắn có thói quen che dấu cảm xúc, nhưng mà hành động mở to mắt nhìn cô kia chứng tỏ hắn đồng ý chậm rãi thay đổi.
Cô biết người trước mắt này cả đời cũng không thể nhiệt tình thể hiện cảm xúc của bản thân lên khuôn mặt, đây là tính cách của hắn.
Cô buồn bực, quyến rũ Nhiếp Chính vương!
Ma ma mang đồ ăn khuya tới, Mộ Dung Khanh nói lấy một vò rượu đến, hắn cảm thấy nếu đêm nay hắn đã thẳng thắn một chuyện thì Thương Mai cũng nên thẳng thắn.
Chén rượu của hai người được rót đầy, Mộ Dung Khanh không cần người hầu hạ, Du ma ma bèn lui ra ngoài cửa.
Mộ Dung Khanh nâng chén lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Thương Mai, nói: "Thương Mai, ta đã nói chuyện mà ta giấu nàng rồi, có phải nàng cũng nên nói cho ta biết chuyện nàng giấu ta hay không?"
Thương Mai vừa cầm chén rượu lên thì nghe được lời này của hắn, trái tim đập thịch một cái: "Cái gì...
Có ý gì? Ta giấu người chuyện gì sao?" Hay là, hắn đã biết chuyện son và túi thơm?
"Quân y đặc công, thời đại này của chúng ta!" Mộ Dung Khanh nhắc nhở.
Thật ra Thương Mai từng lộ miệng rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn luôn không hỏi.
Thương Mai đặt chén rượu xuống, cười nhạt nói: "Nói cái gì vậy? Quân y đặc công cái gì?"
Có chút lời không phải không thể nói, chính là nói ra cũng không ai tin.
Lão thất sẽ cho rằng cô điên rồi.
Mộ Dung Khanh như cười như không nhìn cô: "Không hiểu phải không?"
Thương Mai bị hắn nhìn chăm chú như vậy, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Mộ Dung Khanh thấy cô mãi không lên tiếng thì nói: "Thôi vậy, ta nghĩ ta đã nói bí mật của ta, có lẽ nàng cũng sẽ mở rộng cửa lòng, nếu nàng không muốn nói thì không cần nói."
Thương Mai cầm chiếc chén sứ trắng viền vàng, do dự ngẩng đầu dùng đôi mắt sáng trong nhìn hắn: "Thật ra không phải ta không muốn nói, chỉ sợ người không tin thôi."
"Lời nàng nói ta đều tin." Mộ Dung Khanh nói.
Thương Mai uống một ngụm rượu, sau đó đặt chén suống, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thật lâu sau, cô mới lên tiếng: "Người còn nhớ trước kia ta có một chiếc nhẫn tên là Đoạt phách hoàn không?"
"Ừ, nhớ rõ, nó tên là Đoạt phách hoàn à?" Mộ Dung Khanh gật đầu.
"Đúng vậy, Đoạt phách hoàn là kết quả của công nghệ cao, Đoạt phách hoàn đi tới đây cùng ta, ta cũng rất ngạc nhiên."
Mộ Dung Khanh nghi hoặc: "Kết quả của công nghệ cao? Đi theo nàng đến đây?"
Thương Mai suy nghĩ giây lát rồi nói: "Có lẽ, ta tự giới thiệu một chút, ta tên là Hạ Thương Mai, là quân y đặc công thuộc bộ đội Đông Nam của nước Z ở thế kỷ hai mươi mốt, không phải là con gái của Hạ Hòe Quân, không, hoặc là nói thân thể này là con gái của Hạ Hòe Quân, nhưng đầu óc thì không phải."
Mộ Dung Khanh hơi run sợ: "Thân thể của nàng là đúng, nhưng đầu óc không phải? Đầu óc của nàng từng bị người đổi?"
Thương Mai biết rất khó để người tin tưởng, cũng rất khó giải thích rõ ràng, bởi vì chính cô cũng không hiểu.
Nghĩ mãi cũng không tìm được cách nói nào dễ hiểu hơn, bèn phải nói theo cách thần quái: "Chính xác mà nói thì cơ thể thì phải, nhưng linh hồn thì không, linh hồn của ta đến từ ngàn năm sau, ở trong thế giới của chúng ta, thời đại lúc này là một phần của lịch sử, lúc ta đi làm nhiệm vụ đã không may mất mạng, nhưng cơ thể của ta chết còn linh hồn của ta lại xuyên qua thời không, đi tới Đại Chu, nhập vào cơ thể Hạ Thương Mai, từ đó về sau, ta ở trong cơ thể của nàng, sống thay nàng."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...