Lam Nhược Các.
Uyển Tĩnh đã định nói với Thương Mai là mình muốn chuyển ra khỏi Lam Nhược Các.
Bây giờ nàng ta như hạ nhân trong phủ thì nên ở như hạ nhân, chứ không phải ở trong Lam Nhược Các sang trọng như chủ nhân thế này.
Uyển Tuệ nghe nàng ta muốn chuyển ra ngoài thì hơi tức giận: “Con người ngươi… ta cũng không biết nói ngươi thế nào nữa.
Ta đã từng thấy có người cố gắng leo lên cao, chứ chưa từng gặp ai cố gắng chạy đi làm nô tài hết.
Lam Nhược Các này có gì không tốt chứ? Ngươi ở đây, tốt xấu gì còn có người hầu hạ.
Mà Hạ Thương Mai cũng không bảo ngươi chuyển đi, ngươi cần gì phải đòi cho bằng được?"
Uyển Tĩnh thản nhiên nói: "Không phải ta cố gắng đi làm nô tài, mà ta đã thành nô tài.
Đừng nói ta không phải làm chuyện hầu hạ người, cho dù có cũng là chuyện đương nhiên."
Uyển Tuệ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không phải làm việc hầu hạ người thì cũng là hạ nhân nô tài.
Ngươi tưởng ngươi là nhân viên thu chi được mời từ bên ngoài vào à? Nhiều nhất cũng chỉ cho ngươi năm lượng bạc tiêu vặt hàng tháng.
Chút bạc này còn không mua nổi một hộp son tốt, vậy chẳng bằng nghĩ cách làm Vương gia làm lễ bới tóc cho hai chúng ta, để chúng ta làm ái thiếp, tốt xấu gì còn không phải lo lắng về chi phí ăn uống.
Chúng ta được Vương gia sủng ái, chẳng lẽ Hạ Thương Mai còn dám bới móc gì chúng ta sao?"
Uyển Tĩnh khẽ thở dài, nhìn nàng ta nói: "Uyển Tuệ, ta với ngươi quen biết với nhau từ trước, cũng đều bị tội vào cung, ta hi vọng ngươi có thể nhận rõ thực tế.
Ngươi đã không phải là thiên kim nhà quan ngày xưa nữa.
Tuy Hoàng thái hậu đưa chúng ta cho vương gia, nhưng Vương gia có nhận vào phòng hay không lại không phải do chúng ta quyết định.
Hơn nữa, ta không cho rằng làm ái thiếp sẽ hơn với nhân viên thu chi.
Lấy sắc giữ người, luôn có ngày sắc suy yêu giảm, ngươi còn không nhìn thấy rõ sao? Vương gia căn bản không thu chúng ta vào phòng.
Cho dù Vương gia muốn thu vào phòng, cũng sẽ không thu chúng ta."
"Sao lại không thu chúng ta? Xét về gương mặt và tài năng, chúng ta đều nổi bật.
Hơn nữa chúng ta còn nhận lệnh ra khỏi cung, lẽ nào Vương gia muốn chống đối lại Hoàng thái hậu sao?" Uyển Tuệ không phục nói.
Uyển Tĩnh cố kiên nhẫn nói: "Trong kinh có bao nhiêu cô gái xinh đẹp lại có tài? Có ai lọt được vào mắt của Vương gia chưa? Hơn nữa cũng vừa vặn vì chúng ta nhận lệnh của Hoàng thái hậu ra khỏi cung, Hoàng thái hậu nhiều lần xoi mói vương phi, vương phi làm sao có thể ngu ngốc tới mức bố trí cho hai người chúng ta ở bên cạnh Vương gia được?"
"Hoàng thái hậu xoi mói nàng ta là do nàng ta làm không tốt.
Hơn nữa, Hoàng thái hậu xoi mói nàng ta thì liên quan gì tới Vương gia chứ? Dù sao Vương gia cũng sẽ không ra mặt cho nàng ta để đắc tội Hoàng thái hậu.
Tóm lại là do nàng ta làm vương phi không đủ hiền lành khôn léo.
Chỉ cần là người có chút tâm tư, Hoàng thái hậu dạy dỗ nàng ta, nàng ta cũng nên tiếp nhận chứ không phải về mách lại.
Dù Hoàng thái hậu thế nào cũng là mẫu hậu của vương gia.
Đại Chu ta lấy nhân hiếu trị quốc.
Nếu nàng ta dám xúi giục Vương gia bất hiếu, ta..."
Uyển Tĩnh nhíu mày nói: "Ngươi tính thế nào? Ngươi có thể làm thế nào? Uyển Tuệ, nể tình chúng ta từng quen biết, ta khuyên ngươi một câu, nên thu lại chút tâm tư đó của ngươi đi.
Về sau ngươi cũng đừng nói những lời như hôm nay nữa, bằng không sẽ rước họa vào thân đấy.
vương phi có xúi giục Vương gia bất hiếu với Hoàng thái hậu hay không thì chúng ta không biết, nhưng ta lại thấy Vương gia vô cùng yêu vương phi.
Nếu có người gây khó dễ hay bôi nhọ vương phi, vậy phải qua được Vương gia trước đã."
Uyển Tuệ nghe nàng ta nói vậy thì bực bội, nóng nảy: “Ta không tin lời ngươi nói.
Ngươi thấy rõ được điều gì chứ? Ngươi làm thu chi cũng chẳng làm được lâu đâu.
Hạ Thương Mai chỉ cho gọi ngươi một lần, ngươi lại giả vờ như hiểu bọn họ lắm vậy.
Dù sao ta vẫn thấy, nếu nàng ta thật sự có được khí phách của vương phi, bản thân không có con cũng nên tìm trắc phi và thị thiếp cho vương gia.
Nhưng nàng ta thậm chí còn chẳng bố trí lấy một thông phòng.
Ta nghe nói Tiểu Khuyên trong phòng nàng là đi theo lúc cưới.
Bình thường người ta đều sẽ chọn một hai nha đầu hồi môn để làm lễ chải tóc, nhưng nàng ta chỉ có một người gả cùng như vậy cũng ép không cho.
Đây là ích kỷ, đố kị.
Ta không tin Vương gia sẽ yêu người phụ nữ như vậy."
Uyển Tĩnh lắc đầu: “Nếu ngươi cứ một mực chìm đắm trong suy nghĩ của mình, ngươi nghĩ gì cũng chỉ là ý của ngươi chứ không phải là sự thật.
Chúng ta không thể suy đoán được tình cảm giữa Vương gia và vương phi.
Nói chung, nếu ngươi muốn sống thuận lợi ở đây thì đi tìm vương phi xin một công việc, chẳng sợ phải làm từ hạ nhân tam đẳng lên, ngươi làm tốt, vương phi tất nhiên sẽ thăng cấp cho ngươi."
"Nếu làm không tốt thì sao? Nàng ta sẽ dùng chổi đuổi ra khỏi cửa à?" Uyển Tuệ lạnh lùng nói.
"Nếu ngươi làm tận tâm thì sao có thể làm không tốt được? Ngươi hãy bỏ xuống thân phận của mình, lý trí một chút đi.
Làm người thì nhất định phải nhận rõ thực tế.
Bây giờ gia tộc chúng ta đang bị tội.
Nếu ngươi muốn sống lại phải trả giá."
Uyển Tuệ trợn mắt: “Cũng đâu phải chúng ta phạm sai lầm, tại sao lại bắt chúng ta phải gánh chịu hậu quả chứ?"
"Chẳng phải chúng ta đã hưởng thụ rồi sao? Phụ thân của chúng ta tham ô, những gì ngươi ăn tốt mặc đẹp trước đây đều là một phần tham ô được.
Ngươi đã hưởng thụ, sao còn nói mình vô tội?"
"Chúng ta đâu có thể lựa chọn được điều đó."
Uyển Tĩnh không muốn nói với nàng ta nữa: “Trước mắt ngươi cũng không thể lựa chọn.
Mà thôi, ta không nói nữa.
Ngươi cũng không thích nghe ta nói, ta đi làm việc đây."
Nàng ta nói xong thì muốn đi ra ngoài.
Uyển Tuệ kéo tay nàng ta lại, cứng rắn nói: "Ngươi không thể dọn ra ngoài."
"Ngươi muốn ở lại Lam Nhược Các thì ngươi cứ ở.
Ta phải dọn ra ngoài." Uyển Tuệ thấy nói thế nào nàng ta cũng không chịu hiểu thì có hơi giận.
"Một mình ta làm sao ở lại được? Ngươi đi, bản thân ta ở trong viện rộng như vậy, sau này sẽ bị người ta nói ra nói vào mất."
"Ta không để ý được chuyện của ngươi."
Uyển Tuệ giận tới tái mặt: “Sao ngươi ích kỷ vậy? Chúng ta cùng đi ra, ngươi lại bỏ ta ở đây à? Bây giờ vương phi đã chướng mắt ta, ngươi vừa đi, nàng ta sẽ đối phó với ta mất."
"Nếu nàng ta muốn đối phó với ngươi thì có thể làm luôn bây giờ rồi.
Ngươi tưởng nàng ta sẽ e ngại ta chắc? Ngươi có thể tỉnh táo một chút không? Làm ái thiếp có gì tốt chứ? Còn chẳng bằng dựa vào hai tay của mình để kiếm cơm ăn, như vậy mới là kế lâu dài." Uyển Tĩnh cuối cùng không nhịn được, lớn tiếng mắng.
Uyển Tuệ đâu nén được giận, căm phẫn nói: "Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Còn coi thường chuyện làm thiếp à? Lẽ nào làm nô tài thì tốt? Dựa vào hai tay của mình kiếm cơm ăn thì có thể ăn đủ no sao? Cho dù sau này ngươi được chủ nhân thích, tìm người gả cùng lắm cũng chỉ là dân thường, còn chẳng phải lao lực cả đời à?"
Uyển Tĩnh đã không muốn nói chuyện nữa, chỉ nhìn nàng ta rồi thở dài và đi ra ngoài.
Uyển Tuệ ngồi xuống, nhìn đồ dùng xa hoa trong phòng, lại nhìn gương mặt của mình trong gương đồng, lẩm bẩm nói: "Ta còn đẹp hơn Hạ Thương Mai.
Nếu Vương gia sủng ái ta, ta có thai thì cả đời sau này sẽ sống trong vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết, đây mới là lối đi tắt."
Nàng ta nghĩ tới đây lại bắt đầu soi gương trang điểm.
Khi ra khỏi cung, Hoàng thái hậu có cho mấy bộ trang phục đẹp.
Nàng ta lựa chọn một lát rồi lấy một chiếc váy sa tanh màu đỏ tươi, tay áo rộng và thắt eo.
Sau khi mặc vào, chiếc váy với màu sắc tươi sáng càng tôn lên làn da trắng hơn tuyết, xinh đẹp quyến rũ không sao tả xiết.
truyện đam mỹ
"Minh Đông!" Nàng ta gọi một tiếng.
"Tới đây!"
Rèm được vén lên, lại thấy một nha đầu bước vào.
Nàng ta chính là cung nữ do Hoàng thái hậu phái tới, Minh Hạ Minh Đông.
Bọn họ cuối cùng đều được Thương Mai đưa đến Lam Nhược Các hầu hạ hai người bọn họ.
Minh Hạ hầu hạ Uyển Tĩnh, Minh Đông hầu hạ Uyển Tuệ.
Nhưng bây giờ Uyển Tĩnh đã không cần người hầu hạ, nên tất cả đều qua hầu hạ Uyển Tuệ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...