Thương Mai lắc đầu xin lỗi: “Thật ra ta cũng không biết, ta gần như chưa từng đi ra ngoài chơi, ngươi muốn ra ngoài à? Hay là hôm nào ta đến dẫn ngươi ra ngoài đi dạo một chút?”
Tần Châu lắc đầu nói: “Không, ta chỉ hỏi thôi, ngươi lớn lên ở kinh thành mà chưa từng đi ra ngoài sao?”
“Trước khi xuất giá, nữ tử không được tùy tiện đi ra ngoài, sau khi xuất giá, có rất nhiều chuyện phải làm, nên cũng lười đi ra ngoài.”
“Tranh thủ gần đây Nhiếp Chính vương rảnh rỗi thì đi ra ngoài nhiều một chút, đi nhiều rồi, lòng người cũng thoải mái hơn.” Tần Châu chân thành nói.
Thương Mai mới biết hóa ra nàng ta sợ mình khó chịu, cho nên muốn mình ra ngoài giải sầu.
Thương Mai cảm động: “Ừm, cảm ơn!”
Sau khi đi ra ngoài, Mộ Dung Khanh đi một vòng cả Tây Uyển.
Từ phòng vệ, cửa hông, khoảng cách giữa cung điện và cung điện đều tìm hiểu rõ ràng.
Lúc trước hắn cũng từng đến Tây Uyển, nhưng không cần phải chú ý đến những điều này, lần này thì khác, hắn phải sắp xếp lực lượng canh phòng ở Tây Uyển lại lần nữa, sắp xếp lực lượng canh phòng trong bóng tối.
Thật ra là Thương Mai trách lầm hắn rồi, hắn không phải ra ngoài vì thấy khó chịu, chỉ là sau này hắn không thể thường xuyên bước vào Tây Uyển nữa, cho nên phỉa hiểu rõ Tây Uyển, đề phòng bất trắc.
Nếu đổi lại ngày xưa, Thương Mai sẽ không nghĩ gì, nhưng vì lúc trước có chuyện không vui, khiến tâm trạng cô rối ren, nên mới suy nghĩ lung tung như vậy.
Lúc Mộ Dung Khanh trở về, Thương Mai và Tần Châu trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Bầu không khí lúng túng khi vừa gặp mặt biến mất, Tần Châu cười rất vui vẻ, vì Thương Mai đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Nói gì mà vui vẻ thế?” Mộ Dung Khanh vừa đi vào đã hỏi.
Thương Mai cười đáp: “Khi nãy bọn ta nói đến A Cảnh và Nhu Dao, vừa nói thì A Cảnh đã chạy ra ngoài rồi, tên này thẹn thùng.”
Mộ Dung Khanh cười nói: “Chẳng trách bản vương thấy lúc nãy hắn đi ra ngoài còn đỏ mặt nữa.”
Tần Châu mỉm cười: “Hắn không thừa nhận.”
Thương Mai nói: “Hắn không thừa nhận, nhưng chúng ta đều nhìn ra.”
Tần Châu lắc đầu: “Dù là thật, hắn cũng sẽ không thừa nhận, tối hôm trước hắn từng uống say một lần, ta cũng có hỏi hắn, hắn không muốn thừa nhận, hắn cảm thấy không xứng với Nhu Dao, hắn nói không phải thích Nhu Dao, chỉ muốn bảo vệ nàng mà thôi.”
Thương Mai đột nhiên có một ý định: “Hay là chúng ta thử hắn đi?”
Mộ Dung Khanh liếc cô một cái: “Nàng lại có ý đồ xấu gì đó?”
Thương Mai vui vẻ: “Không phải ý đồ xấu, chỉ muốn thăm dò suy nghĩ của hắn thôi.”
Tần Châu cũng thấy hứng thú: “Thật ra Nhu Dao rất tốt, nếu A Cảnh có thể ở bên A Dao thì tốt quá rồi.”
Nàng ta vẫn luôn cảm thấy áy náy với A Cảnh, ở Bắc Mạc, với độ tuổi của hắn đã sớm thành thân sinh con rồi.
Nhưng hắn vẫn luôn ở trong quân cùng nàng ta, cha mẹ A Cảnh đều từng nói rất nhiều lần, mong hắn sớm ngày thành thân.
“Nhu Dao… sẽ vừa ý hắn sao?” Tần Châu lại hơi lo lắng, sợ tổn thương A Cảnh.
Thương Mai nói: “Bây giờ Nhu Dao thích Tô Thanh, nhưng đã dần điều chỉnh rồi, nếu có người ở bên nàng, từ từ vượt qua, dù bây giờ không có tình cảm thì sau này cũng sẽ có, lâu ngày sinh tình mà.”
Tần Châu gật đầu: “Ngươi nói cũng đúng, vậy chúng ta thử hắn đi.”
Thương Mai nói: “Được, sau khi chúng ta đi, ngày mai ngươi nói với hắn trái tim của Nhu Dao bị tổn thương, muốn một mình rời khỏi kinh thành, ta cũng sẽ tìm cớ để sáng mai nàng đi ra khỏi cổng thành.”
Tần Châu gật đầu, nét mặt rạng rỡ: “Được.”
Vì nói đến chuyện người bên cạnh, bầu không khí giữa ba người tốt hơn rất nhiều, cười nói một lúc đã nửa canh giờ trôi qua.
Tần Châu sai người chuẩn bị đồ ăn, Mộ Dung Khanh và Thương Mai ăn cơm xong mới đi.
Lúc đi, Tần Châu tiễn ra, Mộ Dung Khách đi đằng trước, Thương Mai và Tần Châu đi ở phía sau.
Tần Châu nhỏ giọng nói với Thương Mai: “Ngươi đừng ầm ĩ mâu thuẫn với hắn, phu thê đồng lòng tát biển đông cũng cạn, trong lòng hắn có ngươi, thật đấy.”
Thương Mai ngạc nhiên: “Ngươi biết ta và hắn có mâu thuẫn gì à?”
“Nhìn ra được.” Tần Châu cười khẽ, vẻ mặt hơi buồn: “Ngươi nghĩ cái gì, có lẽ ta biết rõ.”
Thương Mai thẩm thấy xúc động: “Cảm ơn ngươi, Tần Châu.”
Tần Châu vẫn giữ nụ cười như trước, không nói gì thêm.
Tiễn hai người xong, Tần Châu từ từ đi về, vẻ mặt cô đơn.
Tha hương nơi đất khách quê ngươi, sao nàng ta có thể vui được? Nhưng không thể biểu hiện mình đang rất bất an trước mặt Thương Mai được.
Dù không biết cô có thể lo lắng cho mình không, nhưng nàng ta luôn muốn cô vui vẻ.
“Quận Vương, bọn họ đi rồi ạ?” A Cảnh xách một thùng nước trong tay, thấy Tần Châu đi về phía mình thì bèn hỏi.
“Đi rồi, ngươi xách nước làm cái gì?” Tần Châu hỏi.
A Cảnh cười ngây ngô: “Tường vi trong sân sắp nở, nhưng đất khô quá, mạt tướng tưới chúng nước để không khiến nó chết khô.”
“Ngươi thích tường vi, trở thành người yêu hoa từ bao giờ đấy?” Tần Châu ngạc nhiên.
A Cảnh buông nước xuống, gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói: “Không phải là ta thích, trước kia khi chạy nạn với huyện chủ, nấp trong một căn nhà trong thôn, căn nhà đó trồng một bụi tường vi ở đầu tường, nàng ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tường vi, nói nó đẹp.”
“Là vì Nhu Dao sao?” Tần Châu hiểu ra, nhưng lập tức khoát tay, thở dài: “Được rồi, ngươi đừng tưới nước, hoa nở chưa chắc nàng ta có thể nhìn thấy.”
“Sao không thể nhìn thấy được?” A Cảnh cười nói: “Đến lúc đó hoa nở, mạt tướng sẽ mời nàng đến ngắm.”
“Nàng… Hầy được rồi, ngươi đi tưới nước đi.” Tần Châu chắp tay sau lưng, thở dài một hơi, đi vào trong.
A Cảnh thấy thế thì ngây người, vội chạy đến: “Quận Vương, có phải người biết chuyện gì không? Huyện chủ sao thế?”
Tần Châu nhìn vẻ mặt sốt ruột của hắn ta, muốn nói lại thôi: “Được rồi, không có chuyện gì.”
“Người nói đi, nàng ta sao thế?” A Cảnh thấy nàng ta như thế thì càng nôn nóng hơn, huyện chủ nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Không có gì, không cần lo lắng, ta đi ngủ một lát trước.” Tần Châu nói xong thì nhanh chóng trở về phòng.
A Cảnh trợn mắt lên, chạy nhanh tới, những cửa đã đóng, hắn ta cũng không dám tiến vào, chỉ có thể đi qua đi lại ở bên ngoài.
Hắn ta đi qua đi lại suốt nửa canh giờ, nhưng Tần Châu vẫn không đi ra ngoài.
“Ngủ lâu thế?” A Cảnh như con kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột đến mức đi vòng vòng.
Hắn ta bắt đầu ho khan, bắt đầu hắt hơi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu sợ hãi, sử dụng đủ mọi cách để đánh thức Tần Châu.
Tần Châu nằm trên ghế quý phi, nhẹ nhàng trở mình, trên mặt mang nụ cười thoải mái, tên nhóc này, nói một đằng nghĩ một nẻo, ngay cả ta cũng dám lừa?
Tiếng ho khan ngoài cửa ngày càng lớn, ngày càng nhiều, Tần Châu nhắm mắt, gối hai tay sau gáy, ngủ thiếp đi.
Tâm trạng nặng nề chèn ép mấy ngày liên tiếp vì Thương Mai đến mà biến mất.
Nhưng tiếc là cô không thể đến thường xuyên, đương nhiên cũng không thể thường xuyên gọi cô đến, sẽ hại cô.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh rời khỏi Tây Uyển, xe ngựa lập tức chạy ra ngoại thành.
Vì Tần Châu thay đổi bầu không khí, hai người cũng không còn xa lạ như lúc trước nữa, ngồi trong xe ngựa vừa cười vừa nói.
Tiểu Khuyên ở bên ngoài nghe thấy, trên khuôn mặt lo lắng cũng xuất hiện nụ cười.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...