Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Đúng là lúc này Tần Châu đang ở Triều Văn Quán, nàng gặp liên tục mười mấy tên thuộc hạ, sắp xếp ổn thỏa công việc của sáu tháng tới.

Các võ tướng ở Bắc Mạc có địa vị cao cả, được hoàng đế Bắc Mạc nâng đỡ tự nhấc đá ném vào chân mình chỉ vì muốn củng cố binh quyền, mở rộng lãnh thổ, thỏa mãn tham vọng của mình.

Lần này, Mộ Dung Khanh không dùng tới lực lượng của Cao Phụng Thiên tự mình hoàn thành nhiệm vụ cứu Tần Châu, quả nhiên chuyện này không xảy ra sai sót gì nữa, vì vậy, Mộ Dung Khanh cũng đã viết thư cho Cao Phụng Thiên và thông báo rằng bên cạnh hắn ta có một gian tế.

Đêm hôm sau, Cao Phụng Thiên đến Triều Văn Quán và nói với Mộ Dung Khanh rằng đã tìm thấy gian tế. Không phải do hoàng đế phái tới, mà là do Tần Lão thái thái.

Nhà họ Cao đứng đầu giới võ lâm ở Bắc Mạc, Cao Phụng Thiên cũng tự trách mình vì để xảy ra chuyện như vậy.

Hắn nói với Mộ Dung Khanh: "Nếu huynh trưởng ta ở đó, sẽ không xảy ra sai lầm như vậy."

“Huynh trưởng?” Mộ Dung Khanh không biết hắn còn có một người huynh.

"Đúng vậy, huynh ấy thông minh hơn ta rất nhiều, cũng rất chu đáo. Nếu là quản gia nhà họ Cao, bây giờ chắc đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi." Cao Phụng Thiên hơi buồn bã.

“huynh bây giờ đang ở đâu?” Mộ Dung Khanh không khỏi hứng thú với một người mà ngay cả Cao Phụng Thiên cũng ngưỡng mộ sùng bái như vậy. Hắn luôn thích kết giao với những người có tài giỏi.

“Ở phía nam, bên cạnh Lạc Thân vương.” Cao Phụng Thiên do dự một lúc: “Vài năm trước hắn đã tuyệt giao với cha vì một số chuyện, từ đó không trở về nhà nữa, thậm chí kể cả khi cha hắn qua đời”.

"Lạc Thân vương? Tên là gì?" Trái tim Mộ Dung Khanh.

"Cao Lăng Thiên, bây giờ được gọi là Thiên Cơ Tử."


Mộ Dung Khanh không nhịn được cười cười: “Thì ra là hắn."

“Vương gia biết hắn?” Cao Phụng Thiên khẽ giật mình.

Mộ Dung Khanh gật đầu: “Không hẳn là quen biết, nhưng từng viết thư từ qua lại, hắn cũng muốn trở về kinh thành."

“Thật sao?” Cao Phụng Thiên nhìn Mộ Dung Khanh, trong mắt vui sướng tột độ, nhưng lại cố gắng che đậy lại.

“Đúng vậy, chắc ngày mai sẽ tới đây.” Mộ Dung Khanh nói.

Cao Phụng Thiên không giấu nổi sự phấn khích, lẩm bẩm: "Hắn trở về thì tốt rồi, trở về là tốt. Dù sao cũng phải đến mộ cha hắn mà dâng hương, ông ấy trước lúc ra đi còn nhớ nhung lo lắng cho hắn.”

Mộ Dung Khanh không quan tâm đến chuyện gia đình của bọn họ, hắn chỉ cảm thấy nếu Thiên Cơ Tử đứng về phía Tần Châu, thì chuyện của Bắc Mạc có hắn và Lạc Thân vương lo, vậy sau khi Tần Châu rời khỏi Bắc Mạc, cũng không cần phải lo lắng nhiều.

Nên trước hết bảo bọn họ nhảy múa ca hát ở Bắc Mạc, đóng cửa lại, muốn làm loạn cũng được, hắn chỉ cần đưa được Tần Châu đi để giải quyết mối hiểm nguy ở biên giới hai nước.

Đêm hôm sau, Lạc Thân vương dẫn quân vào kinh đô và sống tại nơi ở cũ của Lạc Thân vương.

Sở Kính đi ra khỏi cung trong đêm gặp Lạc Thân vương, khóc lóc thất thanh, hai huynh đệ đương nhiên là đạo đức giả.

Trước mặt vương gia, Sở Kính khóc lóc thảm thiết kể lại việc mình bị sư đệ và con trai phản bội như thế nào.


Nếu là trước đây, kế giả vờ khổ sở đã có tác dụng, thì bây giờ, mặc dù Lạc Thân vương cũng đã ứa ra hai hàng nước mắt, nhưng với lòng hận thù ẩn chứa trong lòng, có thể nhìn ra hắn cảm thấy giả dối.

Sở Kính mẫn cảm, hắn đã sớm phát hiện thái độ của vương gia hoàn toàn khác.

Vì vậy, sau khi giả vờ khổ sở, vào thẳng chủ đề chính: “Lần này hắn đưa mười lăm vạn* binh mã vào kinh, phải không?"

Vạn: mười nghìn.

Lạc Thân vương nói: "Đúng vậy."

"Vậy thì..." Sở Kính nhìn hắn, mặc dù bây giờ hắn đã hóa trang để trở thành thái giám Lưu Sư, nhưng ánh mắt gian xảo vẫn không hề giảm bớt. "Ngươi có bằng lòng giao lại cho trẫm 15 vạn binh mã này không?"

Lạc Thân vương khẽ nâng mắt nhìn Sở Kính: “Hoàng huynh vì sao lại hỏi vậy? Lần này thần đệ vào cung là vì hoàng huynh."

"Vậy thì, binh phù.."

Lạc Thân vương nhanh chóng ngắt lời hắn: “Khang Bình Vương sẽ làm sao bây giờ?"

Sở Kính không vui lắm khi bị cắt ngang lời, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: "Đứa con phản nghịch, bây giờ trẫm đã cho uống thuốc rồi, nó không dám làm loạn nữa. Nếu vẫn dám, nó sẽ khó bảo toàn tính mạng."

“Nếu đã như vậy, không thể kêu hắn tước đoạt binh quyền của Tần Châu sao?” Lạc Thân vương hỏi.


Sở Kính lắc đầu: “Không sai, trước đây ngay cả ta cũng không làm được. Binh quyền đều ở trong tay Tần Châu, binh phù cũng ở trong tay nàng ta. Nếu không có tội trạng, làm sao thuyết phục lòng quân? Ngược lại sẽ phản lại Tần Châu. "

Bây giờ, hắn không thể chấp nhận rủi ro này.

Lạc Thân vương thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hoàng huynh, ngày mai thần đệ vào cung gặp kẻ phản nghịch này."

“Ngươi tới gặp hắn làm gì?” Sở Kính bất mãn hỏi.

Lạc Thân vương liếc mắt một cái, nhưng khóe miệng mang theo ý cười: “Làm sao thần đệ có thể trở về kinh mà không vào cung bái kiến hoàng đế? Nếu có người biết sẽ nghi ngờ."

Bây giờ bên người Sở Nguyệt e rằng đều là người của Sở Kính, chuyện truyền tin từ bên ngoài vào cung là không thể được, nếu không thể truyền tin một cách bí mật, vậy thì hắn đi quang minh chính đại.

Hơn nữa, điều hắn muốn nói, một là phải cho Khang Bình Vương nghe, hai là Sở Kính nghe, hắn phải bày tỏ thái độ với Sở Kính.

Sở Kính luôn cảm thấy hắn hơi thay đổi, nhưng không biết là ở chỗ nào, thái độ vẫn là rất khiêm tốn.

"Hoàng huynh nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ thần đệ trở về kinh mà không cần vào cung gặp người sao?" Lạc Thân vương hỏi ngược lại.

Vẻ mặt Sở Kính cứng đờ: “Chuyện này... quả thực cần thiết."

Chỉ là hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Ừm, đúng vậy, vậy đợi đến khi thần đệ gặp được tên phản nghịch Sở Nguyệt này, sau đó cùng hoàng huynh nói chuyện kí hơn, hoặc là ngày mai gọi Tần lão thái thái vào cung để bàn bạc? Dù gì đây cũng là chuyện lớn, sau này chúng ta sẽhành động như thế nào, cần phải đồng lòng nhất trí. "

Nhìn vẻ mặt thành khẩn của hắn, Sở Kính cảm thấy lúc nãy là do tự mình đa nghi, hắn chưa bao giờ phản bội mình, cũng vẫn luôn tin tưởng, nếu không nhiều năm như vậy, cũng không cần năm nào cũng đều đặn quyên góp lương thực vàng bạc cho kinh đô.

“Được rồi!” Sở Kính nói.


Lạc Thân vương thấy hắn đồng ý, nói: "Hoàng huynh, thân phận của người bây giờ khác rồi. Trở về cung trước đi. Khoảng trưa ngày mai, thần đệ sẽ vào hoàng cung."

Sở Kính vốn dĩ muốn nói vài câu với hắn, nhưng lại nghe thấy lời bóng gió đuổi khách, nghĩ lại quả thực không thích hợp ở lâu: “Thôi, trẫm về trước đây. "

“Cung tiễn hoàng huynh!” Lạc Thân vương đứng dậy, chắp tay tiễn.

Sở Kính đứng yên nhìn hắn hồi lâu mới nói: "Tam đệ, vất vả rồi."

“Phụng sự cho hoàng huynh, sao có thể thốt ra hai từ vất vả được?” Lạc Thân vương bất động thanh sắc, vẫn cúi đầu xuống.

Rốt cuộc Sở Kính cũng không nhìn ra gì, đành phải rời đi.

Sau khi Sở Kính rời đi, Thiên Cơ Tử bước tới: “Ngày mai vương gia có kế hoạch gì ạ?"

Lạc Thân vương nhìn hắn, với ánh mắt hằn học: “Ngài đã từng thấy mèo bắt chuột chưa?"

"Chưa từng!"

Lạc Thân vương chậm rãi ngồi xuống, với vẻ mặt lãnh đạm: "Con mèo bắt được con chuột sẽ không cắn chết nó. Thay vào đó, sẽ chơi đùa với nó một hồi lâu. Chỉ khi con chuột sức cùng lực kiệt, mèo mới ra tay."

Thiên Cơ Tử biết rằng trong lòng hắn có sự căm ghét, nói: "Tại hạ rất muốn xem."

"Không phải hắn cũng chơi đùa ta nhiều năm nay sao? Đã đến lúc ta ra tay rồi." Lạc Thân vương nhắm mắt lại. Mấy ngày nay, thi thể của Vương phi lúc tự sát cứ hiện lên trong tâm trí ta, trong lòng đau đớn không tài nào kiềm chế được.

Hắn muốn đập tan hy vọng của Sở Kính từng chút một, sau đó nhìn hắn tự chui vào rọ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui