Ánh mắt Lạc Thân vương sững sờ, hắn ta không dám tin nhìn nữ tử ban nãy còn tức giận mắng ầm lên, phút chốc đã nằm trong vũng máu.
"Người đâu!!!" Hắn ta nhào tới, ôm ấy An công chúa, điên cuồng hét to.
An Công chúa khó khăn rút kiếm ra, bàn tay nhuốm máu níu ấy tay áo của hắn, gắng gượng đỡ người lên, nước mắt chảy ra: “Tam ca... xin lỗi, năm đó muội... không bảo vệ tam tẩu được, muội theo xuống bồi tội với tẩu ấy!"
"Không! Không! Không..." Mọi thứ trong đầu Lạc Thân vương như đều bị xóa sạch, trong lòng vô cùng đau đớn, nhưng hắn ta không thể nào chạm tới là nơi nào đang đau.
Thiên Cơ Tử nghe thấy tiếng thì lập tức xông vào, thấy cảnh này hắn ta cũng hết hồn, tuy đã nghĩ đến chuyện An Công chúa sẽ dùng vài thủ đoạn khá cực đoan, nhưng không ngờ lại tổn thương chính mình.
Nhưng thực tế thì đây là cách tốt nhất, có chuyện gì càng có thể thức tỉnh Vương gia hơn cả chuyện vương phi tự tử trước mặt ngài ấy chứ? Càng có thể khiến ngài ấy tan nát cõi lòng?
Thiên Cơ Tử biết y thuật, lập tức phân phó đưa An Công chúa đến căn phòng bên cạnh, đặt nằm ngang.
"Tiên sinh, tiên sinh..." Tay Lạc Thân vương nhuốm máu tươi, cầm lấy cánh tay của Thiên Cơ Tử, răng run rẩy, sắc mặt trắng bệch: “Dù thế nào đi nữa thì tiên sinh cũng phải cứu được muội ấy, không được để muội ấy chết."
"Vương gia yên tâm, tại hạ sẽ cố gắng hết sức, Vương gia ra ngoài trước đi." Thiên Cơ Tử biết vết thương không nhẹ nên vội vàng đuổi ngưở ra ngoài.
Nhưng mà cửa vừa đóng lại thì An Công chúa đã tự ngồi dậy, đi thẳng tới trước gương đồng, cởi xiêm y ngay trước mặt Thiên Cơ Tử, để lộ một vết thương chảy máu đầm đìa.
"Nhìn gì? Còn không mau qua giúp hả?" An Công chúa nhìn thấy gương mặt sợ hãi của Thiên Cơ Tử từ trong gương đồng thì nhàn nhạt nói.
Thiên Cơ Tử nhìn vết thương trên bụng nàng ta, vết thương này rất sâu, nhưng nó đâm qua bên phải, nghiêng qua một bên, chắc hẳn lúc hạ kiếm nàng cố ý nghiêng người để kiếm đâm lệch.
Nhưng dù là đâm lệch thì vết thương sâu như thế, chắc là đau lắm, còn liên tục chảy máu.
Nàng ta lại có thể tự đứng dậy, tự đi bộ, còn tự cởi xiêm y, nàng ta không thấy đau ư?
"Công chúa, hay là người nằm xuống đi." Thiên Cơ Tử nhẹ giọng nói.
"Ngươi chưa từng thế cơ thể nữ nhân à? Mặt đỏ rần." An Công chúa quay đầu lại cười nhạt: “Lấy thuốc Kim Sang qua đây, ta tự băng bó."
"Hay để tại hạ giúp ngài nhé." Thiên Cơ Tử thấy gương mặt nhợt nhạt của nàng vẫn rất quật cường, thật ra dung mạo của nàng rất giống vương gia, cả gương mặt lẫn tính cách đều giống.
An Công chúa thuận tay cầm một tấm khăn tay lau chùi vết máu trên miệng vết thương: “Không cần, nhiều năm như thế đều là bản cung tự xử lí vết thương, không cần nhờ người làm hộ."
Thiên Cơ Tử sửng sốt, theo bản năng nhìn... cơ thể của nàng ta, đâu đâu cũng là những vết thương không to thì nhỏ.
Hắn ta không hỏi, lẳng lặng đưa thuốc tới.
An Công chúa nhận lấy, điểm huyệt vị trên vết thương, sau đó thì rắc thuốc bột.
"Công chúa, ngài nên rửa sạch vết thương trước." Thiên Cơ Tử không nhịn được mà nhắc nhở.
"Không cần!" An Công chúa lạnh lùng kiên cường nói.
Nàng ta thuần thục, nhanh chóng băng bó xong vết thương, mặc xiêm y lên, sau đó mới chậm rãi đi tới giường rồi nằm xuống, giọng nói cũng ôn hòa hơn nhiều: “Tiên sinh, là bản cung vô ý mạo phạm, mong tiên sinh thứ lỗi."
Thiên Cơ Tử nhìn loạt động tác thuần thục, thành thạo của nàng ta, có thể thấy được, trước giờ nàng ta thật sự tự mình xử lí vết thương.
"Công chúa đừng để ý." Thiên Cơ Tử nói, mất tự nhiên dời mắt đi, xưa giờ cứ thấy mình thần cơ diệu toán, cực kì thông minh, nhưng sự thông minh của nữ tử trước mắt này không hề kém hắn.
Hơn nữa, sự chịu đựng cũng không thua kém bất kì ai, nhìn vết thương của nàng ta, hắn ta là người ngoài mà còn thấy đau, nhưng nàng ta còn chẳng hề nhíu mày.
"Bản cung xong chuyện rồi, chuyện còn lại là chuyện của tiên sinh." An Công chúa mệt mỏi nhắm mắt lại, nàng ta thật sự thấy mệt mỏi.
Thiên Cơ Tử rất tò mò: “Tại sao Công chúa lại nghĩ rằng tại hạ sẽ giúp công chúa?"
An Công chúa mở mắt, lạnh nhạt nhìn hắn: “Ngươi không giúp bản cung mà ngươi giúp tam ca, cũng giúp chính ngươi, giúp Lạc Thân vương phủ, giúp Nam Quận. Tiên sinh là người thông minh, sau này đừng có hỏi câu ngu như thế nữa."
Thiên Cơ Tử nhìn nàng rồi cười khổ: “Công chúa, tại hạ cam bái hạ phong."
An Công chúa nhẹ nhàng than vãn: “Tiên sinh đừng nói thể, sự thông minh của tiên sinh, cả thiên hạ đều biết. Lần này bản cung bất đắc dĩ lắm mới dùng hạ sách này, nếu có cách thì bản cung cũng không tổn thương mình."
"Công chúa hết lòng, Vương gia sẽ hiểu." Thiên Cơ Tử thấy kính nể An công chúa, một người lẳng lặng chùi đít cho Sở Kính nhiều năm, vì nàng ta là Công chúa hoàng gia, có lẽ nàng ta thật sự căm ghét xuất thân của mình.
"Về phần vương gia, bản cung tin ngươi có cách thuyết phục." An Công chúa chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta bị thương nặng, cần nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này đừng có quấy rầy bản cung, bản cung rất mệt mỏi."
Từ trận động đất đến dịch bệnh, rồi chính trị loạn lạc cướp hoàng quyền, nàng ta không hề dừng lại, suốt đường bị mai phục, dù làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Chẳng biết tại sao Thiên Cơ Tử lại thấy thương tiếc nàng ta, dịu dàng nói: “Công chúa ngủ đi, chuyện còn lại, tại hạ làm cho công chúa."
An Công chúa ngủ thật, tiếng hít thở đều đều vang lên, gương mặt khi ngủ rất điềm tĩnh.
Thiên Cơ Tử lẳng lặng nhìn nàng ta một lúc mới đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc hắn ta xoay người, An Công chúa rơi nước mắt, nhiều năm như thế nhưng chưa có ai nói với nàng ta như thế cả.
Chẳng có ai nói với nàng ta, ngươi đừng lo, có ta rồi.
Mở cửa, Lạc Thân vương sốt ruột chờ bên ngoài vội vàng hỏi: “Sao rồi? Nghiêm trọng không?"
Thiên Cơ Tử nhẹ giọng nói: “Vương gia nói nhỏ một chút, tại hạ vừa điểm huyệt công chúa, để ngài ấy ngủ, ngủ rồi thì cơn đau sẽ giảm đi."
Lạc Thân vương liên tục gật đầu, dè dặt lui ra sau, bảo hắn đóng cửa lại, sắc mặt vẫn còn khẩn trương lắm.
Thiên Cơ Tử nói: “Tuy vết thương của Công chúa khá sâu, nhưng nhờ ơn trời là không tổn thương đến bộ phận quan trọng, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi. Ban nãy Công chúa còn nói mai phải lên đường hồi kinh, hay là Vương gia khuyên ngài ấy đi. Vết thương bây giờ của ngài ấy không chịu nổi giằn vặt đâu, thêm chuyện suốt đường luôn có người đuổi giết ngài ấy, nếu xảy ra chuyện, sợ rằng không cứu kịp nữa."
"Muội ấy nói ngày mai phải đi ư?" Lạc Thân vương ngạc nhiên hỏi, sắc mặt khổ sợ: “Muội ấy phải thất vọng về bản vương lắm mới không muốn gặp lại bản vương nữa."
"Không phải, Công chúa nói hồi kinh vì có việc gấp cần làm." Thiên Cơ Tử nói.
Lạc Thân vương lắc đầu cười khổ nói: “Không, bản vương biết muội ấy nghĩ, ban nãy muội ấy tự sát, khiến bản vương nghĩ tới rất nhiều chuyện. Từ nhỏ muội ấy đã là một người bướng bỉnh, nhưng biết rõ thị phi, tuy sau khi vương phi qua đời, bản vương cũng ít qua lại với muội ấy, nhưng dù thế nào đi nữa thì bản tính của con người cũng sẽ không thay đổi quá nhiều.
"Ý của Vương gia là..." Thiên Cơ Tử thăm dò hỏi: “Là tin tưởng lời Công chúa nói sao?"
Lạc Thân vương xoay người, từng bước đi xuống thềm đá, giọng nói vô hồn: “Bản vương không biết, trong đầu bản vương rất hỗn loạn, hi vọng lời muội ấy nói là giả, nhưng bản vương biết, những lời đó có thể là thật."
Thiên Cơ Tử đi theo hắn ta, cũng không ép hắn: “Tại hạ về trước viết toa thuốc cho người đi lấy thuốc, sau đó sẽ nói chuyện với vương gia, có vài việc, người trong cuộc mơ hồ nhưng người ngoài cuộc sáng suốt."
"Không, ngươi chăm sóc cho An Nhiên, bản vương sẽ từ từ nghĩ rõ." Lạc Thân vương lảo đảo đi, bóng lưng cô độc.
Thiên Cơ Tử nhìn hắn, biết trong lòng hắn khó chịu, lập tức chịu phải sự đả kích kinh khủng thế, dù là ai cũng không thể lập tức thấu triệt.
Nhưng hắn cũng biết, Vương gia là người thông minh, sau cùng ngài ấy sẽ không chọn việc từ lừa mình dối người nữa, vì theo ngài nhiều năm, biết tình cảm của ngài đối với vương phi thật sự rất sâu nặng.
Nếu ngài ấy thật sự thoát khỏi màn giả tưởng mà Sở Kính tạo nên cho ngài ấy, thì ngài ấy sẽ vì vương phi mà không màng gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...