Lương Thụ Lâm đi vào trong phòng, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, sau đó mới chắp tay hành lễ với nữ tử ngồi trên ghế quý phi: “Hạ quan Lương Thụ Lâm bái kiến vương phi."
Thương Mai đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn hắn ta: “Lương đại nhân?"
Cô đứng dậy, đi tới cạnh chiếc ghế tựa rồi ngồi xuống: “Muộn thế này còn tới đây, có chuyện gì quan trọng sao?”
Lương Thụ Lâm kính cẩn nói: “Thưa vương phi, tối nay có thích khách đột nhập Hi Vi Cung, hạ quan liên tục đuổi theo tên thích khách đó, nhưng phát hiện tên thích khách đó chạy tới phụ cận Vương phủ thì mất tích. Hạ quan lo rằng thích khách sẽ gây bất lợi cho vương phi nên bèn đến đây kiểm tra."
Thương Mai than thở trong lòng, cái cớ này đúng là rập khuôn theo mẫu, trên ti vi đều diễn như thế.
Theo lời của Linh Lợi thì bọn họ không hê bám theo Linh Lợi, mà chỉ là nghi ngờ vương phủ thôi.
Cô dựa theo yêu cầu của nội dung vở kịch, nhíu mày lại: “Có thích khách đột nhập Hi Vi Cung cung? Hoàng thượng có bị thương không?"
Lương Thụ Lâm nói: "Vương phi không cần lo, tên thích khách đó còn chưa tiếp cận Hoàng thượng đã bị phát hiện rồi."
Thương Mai thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt."
Tạm ngừng, rồi cô vỗ ngực: “Mẫu thân và đệ đệ của ta... Hai người họ không sao chứ?"
Ánh mắt của Lương Thụ Lâm cứ nhìn quanh, nghe Thương Mai đột nhiên đặt câu hỏi đành phải dời mắt về và nói: “Huyện chúa và Hạ Lâm công tử đều không sao."
Thương Mai ra vẻ yên tâm, nói: “Đã thế thì ngươi cứ dẫn người đi lục soát xung quanh đi, có thích khách đột nhập vào cung, chuyện này khó mà nói được. Ngươi phụng mệnh làm việc, nhất định phải cẩn thận vào."
"Dạ, đa tạ vương phi đã hiểu cho!" Hắn ta nói xong thì đi tới cửa và nói: “Vương phi ra lệnh cho các ngươi kiểm tra xung quanh, nhất định phải kiểm tra cẩn thận, nếu phát hiện có gì đáng ngờ thì lập tức báo cho bản quan."
Cấm quân tuân lệnh, lập tức lĩnh mệnh phân tán lục soát.
"Ngươi không đi sao?" Thương Mai nhìn Lương Thụ Lâm.
Lương Thụ Lâm mỉm cười: “Hạ quan có thể xem xem bên trong căn nhà này không?”
Thương Mai trâm mặt: “Yêu cầu này của Lương đại nhân hơi quá đáng rồi nhỉ? Ta vẫn luôn ở đây, ngươi nói muốn lục soát chỗ này, ta thấy không giống như để giải trừ sự uy hiếp cho vương phủ, mà là nghi ngờ ta chứa chấp thích khách."
Linh Lợi cũng lạnh lùng nói: “Lương đại nhân, ngài to gan thật đấy, ngay cả nhà của vương phi cũng dám lục soát ư?"
Sắc mặt Lương Thụ Lâm đầy khó xử: “Vương phi bớt giận, hạ quan cũng chỉ muốn xử lí cái chuyện rầy rà này. Võ công của tên thích khách đó cực kì cao cường, tuy vương phi vẫn luôn ở trong phòng, nhưng rồi cũng có lúc lơ là. Nếu thích khách trốn trong phòng của Vương phi, lỡ có xảy ra chuyện gì thì hạ quan thật sự không gánh nổi..."
Thương Mai cười lạnh: “Vậy tức là đại nhân nhất định phải lục soát đúng không?”
"Không dám, không dám." Lương Thụ Lâm cúi đầu: “Hạ quan cũng chỉ phụng mệnh làm việc thôi, mong vương phi thông cảm."
Du ma ma tức giận nói: “Phụng mệnh làm việc cũng phải có giới hạn, ngài muốn lục soát phòng của vương phi, rõ ràng là đang nghỉ ngờ vương phi chứa chấp thích khách. Vương phủ không chịu nổi lời lẽ vũ nhục này."
"Ma ma nghĩ nhiều rồi, hạ quan không có ý đó." Giọng nói Lương Thụ Lâm nhàn nhạt: “Nếu vương phi không cho phép hạ quan lục soát, vậy hạ quan sẽ nói đúng sự thật cho hoàng thượng.”
"Ngài đang uy hiếp vương phi sao?" Linh Lợi lạnh lùng hỏi.
Lương Thụ Lâm lại cúi đầu nói: “Không dám, không dám!"
"Không dám ư? Ta thấy ngài dám thật đó." Linh Lợi hừ lạnh nói.
Thương Mai lạnh nhạt nói: “Linh Lợi, ngươi đi xem món canh hầm của ta đã được nấu xong chưa, nếu Lương đại nhân muốn lục soát thì cứ để hắn lục soát. Hắn chỉ phụng mệnh làm thôi, đừng gây khó dễ."
"Dạ!" Linh Lợi lĩnh mệnh rồi quay người đi ra ngoài.
"Đa tạ vương phi!" Lương Thụ Lâm chắp tay nói.
Hắn ta đi quanh căn phòng mấy lần, sau tấm bình phong, sau tủ, còn đi xem cả căn phòng bên cạnh phòng chính, sau đó mới đi ra.
Thương Mai lạnh nhạt hỏi: “Sao rồi? Lương đại nhân có phát hiện gì không?”
Lương Thụ Lâm cũng không tỏ ra lúng túng mà chỉ mỉm cười nói: “Thưa vương phi, hạ quan đều xem xét cả rồi, ở chỗ vương phi không có mối đe dọa nào."
"Vậy ta phải cảm ơn Lương đại nhân rồi." Thương Mai mặt không cảm xúc nói.
Lương Thụ Lâm mỉm cười chắp tay: “Hạ quan chỉ phụng mệnh làm việc, vương phi không cần phải cảm ơn.”
Thế mà sắc mặt lại dày như thế.
Thương Mai chẳng để ý hắn ta nữa, dặn Du ma ma đưa sách cho cô, cô tiếp tục đọc.
Lương Thụ Lâm nhìn bên ngoài, như đang lẩm bẩm, cũng như đang hỏi Thương Mai: “Cô nương Linh Lợi đó sao vẫn chưa quay lại vậy? Chẳng lẽ gặp thích khách rồi?"
Hẳn ta nói thế, chắp tay với Thương Mai rồi sải bước ra ngoài.
Sắc mặt Thương Mai thay đổi, nhưng cũng không thể đi ra theo.
May thay Linh Lợi cũng không đi xa, nghe tiếng đã trở lại rồi, sượt qua vai Lương Thụ Lâm ở cửa rồi đi vào trong phòng nói: “Vương phi, khả năng phải hầm thêm một khắc nữa mới được."
Thương Mai ừ nói: “Được, vậy thì chờ thêm."
Lương Thụ Lâm lại đi trở về, lần này lại nhìn Linh Lợi: “Linh Lợi cô nương, trên người cô bị thương sao?"
"Ý ngài là sao?" Linh Lợi lạnh lùng hỏi, trong lòng lại run lên.
"Hạ quan ngửi được mùi máu trên người cô nương." Lương Thụ Lâm tiến tới gần, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm.
"Thế sao?" Linh Lợi cười nhạt: “Lương đại nhân lợi hại thật đấy, nữ tử đến kì mà cũng ngửi ra được, đúng là có tài thật."
Lương Thụ Lâm mặt không đổi sắc nói: “Thích khách tối nay, từ thân hình có thể đoán được là một nữ tử, nghe nói Linh Lợi cô nương từng đi theo Dạ Vương, cũng là người của Tố Nguyệt Lâu, có lẽ võ công rất cao cường."
Sắc mặt Thương Mai rất khó coi: “Lương đại nhân, ngươi muốn nói gì?"
Lương Thụ Lâm quay đầu nhìn, cấm quân đi lục soát vẫn chưa trở lại, hạ bàn của hắn ta lập tức khuyu xuống, Ưng Trảo công nhanh chóng xuất chiêu, bắt lấy cánh tay của Linh Lợi.
Linh Lợi một chưởng ngăn lại, nhanh chóng lùi ra sau, Lương Thụ Lâm tiến tới, vẫn bắt lấy cánh tay nàng ta như cũ.
Hắn ta ra tay rất nhanh, Linh Lợi không ngờ công phu của hắn ta giỏi thế, cánh tay nàng ta lại bị thương, tuy đã được Thương Mai giúp giảm đau rồi nhưng tốc độ đương nhiên không sánh được Lương Thụ Lâm, bị anh ta bắt lấy được ngay.
Ánh mắt Thương Mai run lên, tay đặt bên cánh tay phải, định lấy sợi dây sẹo ra thì lại thấy Lương Thụ Lâm buông Linh Lợi ra, nhỏ giọng nhanh chóng nói: “Đắc tội rồi, hạ quan chỉ muốn biết có phải là người của vương phi hay không. Vương phi yên tâm, tạm thời Hạ Lâm thiếu gia không có gì đáng ngại.
Thương Mai sững ra, nghiền ngẫm hàm ý trong lời nói của hắn ta, nhất định là không được thừa nhận, ai mà biết có phải đang thăm dò hay không chứ? Nếu cô truy hỏi thì sẽ để lộ sơ hở.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân của cấm quân, Lương Thụ Lâm đi ra hỏi: “Có phát hiện gì không?”
"Bẩm báo đại nhân, không có phát hiện nào." Cấm quân nói.
Lương Thụ Lâm tỏ ra thất vọng: “Đều kiểm tra hết rồi sao?"
"Thưa đại nhân, đã kiểm tra hết rồi, không bỏ qua một xó xỉnh nào cả."
Lương Thụ Lâm im lặng, quay đầu vào trong phòng và nói với Thương Mai đang sững ra: “Vương phi, đắc tội rồi, hạ quan xin cáo lui!"
Nói xong thì sải bước đi.
Cấm quân cầm đuốc đi rất nhanh, giống như lúc tới vậy.
Du ma ma sợ chết khiếp, sao bà ta có thể không nhận ra manh mối được?
Thấy người đi rồi, bà ta nhanh chóng đóng kín cửa, sau đó gài khóa cửa, nói với Linh Lợi: “Vết thương nghiêm trọng không?”
Linh Lợi thở phào nhẹ nhõm: “Ma ma đừng lo, ta không sao, hắn ra tay rất nhẹ."
Thương Mai lại nghi ngờ hỏi: “Tên Lương Thụ Lâm có ý gì đây?"
Linh Lợi nói: “Tay ta quấn gạc, hắn biết chắc ta là thích khách nhưng lại không nói ra, thậm chí còn nói với chúng ta là tạm thời Hạ Lâm thiếu gia không có gì đáng ngại, hắn ta là địch hay bạn đây?"
Thương Mai cũng thấy kì lạ, lập trường của Lương Thụ Lâm luôn thay đổi, hắn ta từng đầu quân cho Thái tử, cũng từng đầu quân cho quý thái phi, thậm chí sau đó còn qua lại với Nam Hoài Vương, mà bây giờ là thống lĩnh cấm quân của Hi Vi Cung.
Người này tin được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...