Trong lúc nói chuyện thì Linh Lợi cũng bước vào sảnh chính, khẽ gật đầu với Hạ Thương Mai.
Du Ma Ma tiến lên nói: "Vương Phi, nếu không thừa nhận thì không bằng lục soát từng nhà, đến lúc đó, dựa vào chứng cớ mà nói chuyện thôi.
Hạ Thương Mai nói: "Ý kiến hay đấy, vu khống, cũng sợ mấy người bị oan, dù sao thì mấy người đều là phụng chỉ đến Vương phủ, bổn vương phi cũng không thể để mấy người chịu thiệt thòi được."
Lương Ma Ma nhất thời cảnh giác, nửa người cô đều dựa lên người Hoàng Ma Ma, nhưng hơi nhướng mày lên: “Nô tì vẫn nghĩ không cần thiết, không thì Vương Phi cứ nói người mất gì đi? Bọn nô tì đi tìm khắp nơi xem sao, có lẽ sẽ tìm được thôi."
Du Ma Ma bước ra nói: "Vương Phi mất một chiếc vòng tay màu hồng san hô, một chuỗi hạt bằng gỗ trầm hương, hai viên đá quý khảm ngọc bích, một chiếc trâm Bát Bảo Lưu Vân, hai chiếc vòng tay ngọc bích."
Lương Ma Ma đáp: "Nếu đã như vậy thì nô tì chờ lát nữa tìm khắp nơi xem sao.”
Trong lòng bà ta có dự cảm những thứ này nhất định là ở trong phòng bọn họ, Vương Phi muốn vu oan giá họa.
Hạ Thương Mai cũng không phản đối đáp: "Linh Lợi, đi theo bọn họ tìm xung quanh đi, nếu không thấy thì lục soát từng phòng một."
"Vâng!" Linh Lợi đáp.
Lương Ma Ma chỉ dặn một tỳ nữ theo bọn họ đi tìm, cũng yên bụng nghĩ bọn họ nhiều người như vậy, lẽ nào không xử được một tỷ nữ?
Hạ Thương Mai nhìn bọn họ đi ra, khóa miệng nở nụ cười nhạt, lại nâng chung trà lên, hỏi: "Thức ăn xong chưa?”
"Thưa Vương Phi, đã xong rồi ạ, chỉ chờ người có thời gian ăn thôi." Vương Tuấn cười nói.
"Đói rồi, mang lên đi." Hạ Thương Mai mặt mày rạng rỡ.
Ăn no rồi mới có sức đấu mới Hoàng thái hậu chứ.
Hoàng thái hậu bảo tám người này đến là muốn ra oai phủ đầu cô, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, khiến cô khiếp sợ.
Cô cũng chẳng ngại xao sơn chấn hổ, từ từ trả lại.
Bắc Mạc chuyển lạnh, đồ ăn bỏ thêm nhiều ớt, tuy Hạ Thương Mai nói thích ăn cay, cũng không kén ăn nhưng bữa nào cũng cay quả thực khiến dạ dày không chịu được.
Giờ được ăn lại món ở nhà nên thấy thỏa mãn vô cùng.
Nhân sở cầu quả thực không nhiều lắm.
Đang ăn thì Linh Lợi kéo người đến, chỉ là lần này trên mặt mấy bà già kia đều có dấu tay.
Linh Lợi dùng sức đẩy, toàn bộ ngã xuống như hiệu ứng domiino, Linh Lợi gầm lên: "Qùy cho đàng hoàng!"
Lương Ma Ma quỳ xuống, nâng bộ mặt kinh ngạc lên uất hận nói: "Sao Vương Phi lại giở trò như thế với nô tỳ? Nếu muốn xử lí, người là Vương Phi, dù bảo bọn nô tỳ đi chết thì bọn nô tỳ cũng không dám không đi mà, làm những chuyện như vậy không khỏi khiến người ta chê cười."
Linh Lợi đạp một cái, oán hận nói: "Ăn trộm mà còn kiêu ngạo vậy à? Những thứ này đều tìm được dưới giường của bà, Vương Phi vừa đến phủ, còn chưa biết mấy người ở đâu, sao lại hại mấy người? Về phần hạ nhân trong phủ, vừa rồi không phải bà cũng nhìn thấy đều ở đây ư?"
Lương Ma Ma bị Linh Lợi đạp một cái liền ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, gào khóc: "Thái Hậu ơi, nô tỳ hổ thẹn với người, người bảo nô tỳ đến hầu hạ Vương Phi, lại làm Vương Phi ghét bỏ, nô tỳ có tội!"
Linh Lợi thô bạo ngồi xuống tát bà ta mấy cái: "Khóc đi, ngươi cứ việc khóc, xem thái hậu có đến cứu bà không? Ta không tin Hoàng thái hậu lại vì một con cẩu nô tài mà trở mặt với Vương Phi."
Lương Ma Ma bị đánh đến đầu óc choáng váng, nằm hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Sao Linh Lợi có thể buông tha cho bà ta được chứ? Một tay nắm tóc bà ta lên: " Gỉa vờ bất tỉnh à? Cô nãi nãi ta hành tẩu giang hồ nhiêu năm, một lão nô tài trong cung như bà có thể qua mắt được ư?”
Lương Ma Ma bị đánh đến mức sống chết không rõ, chỉ căm phẫn nói: "Mở miệng ra là nô tài, ngươi không phải nô tài chắc?”
Linh Lợi cười lạnh lùng: "Bà nói đúng, ta đúng là không phải nô tài, không nhập nô tịch, có điều nghe theo Vương Phủ để kiếm bạc tiêu thôi."
Nàng đứng dậy, vỗ tay một cái: "Đến đây, tống bốn lão nô tài này vào ngục, mấy nha đầu khác đến phòng ta, nhìn da thịt mỏng manh làm lão tử mất hứng, thế nào cũng phải cào nát mặt bọn họ."
Bốn nha đầu sao có thể vượt qua được chuyện ác độc như vậy? Ngay lập tức bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Người trong vương phủ đã hận mấy bà già này lâu lắm rồi, nhận lệnh liên vội vàng kéo đến, hơn nữa còn tàn nhẫn đá Lương Ma Ma xuống bậc thềm, làm mông bà ta bị rách một mảng da.
Sau khi thu xếp mấy nô tài không coi người khác ra gì này, Du Ma Ma mới nói: "Đã bảo người đến nghe ngóng Quế Viên bên kia rồi, làm việc nặng nhọc ở thôn trang đó, đã chuyển lời của người đến, gọi hắn về, chỉ là thôn trưởng nói Hoàng thái hậu bảo hắn đi, không có lệnh của Hoàng thái hậu thì không dám thả người."
Hạ Thương Mai hừ nói: "Không dám thả người? Chủ nhân của Vương Phủ là ta đây, còn cần Hoàng thái hậu làm chủ thay ta ư?”
"Mai phải vào cung thỉnh an, mấy người này ăn nói thế nào đây?" Du Ma Ma lo lắng hỏi.
"Cho nên hôm này ta mới giam bọn họ trước, tránh vào cung khóc lóc kể lể, Hoàng thái hậu Thịnh Đức có cách đáp trả."
Hạ Thương Mai nghĩ một lát rồi nói: "Quế Viên bên đó, đợi mai thỉnh an về ta tự mình đi một chuyến."
"Vâng."
Thương Mai trâm ngâm một lúc: "Vương phủ tổng cộng có bốn thôn trang, những thôn trưởng này đều là người Quý thái phi phái xuống ư? Vương gia không hỏi đến à?”
"Chuyện này phải gọi Vương Tuấn vào hỏi." Du Ma Ma nói.
"Ngươi đi gọi hắn đi, gia sản trong vương phủ này không thể rơi vào tay người khác được, trước kia bận rộn không lo được, hắn lại ôm hết, ta cũng không tiện nhúng tay vào, giờ là lúc để dọn dẹp rồi."
Du Ma Ma đi gọi Vương Tuấn đến, Vương Tuấn là gia thân của vương phủ, ở vương phủ nhiêu năm, ngày trước lúc Hoàng Thái Phi còn sống không được yêu mến, sau này người của Quý thái phi đều bị bán đi thì liên đê bạt hắn.
"Bẩm báo vương phi, bốn thôn trang cộng lại tổng cộng có hơn 6.000 mẫu đất, trong đó có hơn 3000 mẫu ruộng phì nhiêu, tính cả đất phong của Quý thái phi cũng ở đây, vốn không chỉ có như vậy nhưng những năm này Quý thái phi đã giấu vương gia bán hơn 700 mẫu. Sổ sách trước kia đều qua tay bà ta, sau khi vương phi gả qua muốn tiếp quản, sổ sách đều thu về, nhưng thôn trưởng vẫn là người quý phi tín nhiệm, mà vương phi cũng không hỏi đến chuyện trong thôn, bên trong e lại bị người ta chiếm kha khá lợi ích rồi."
Hạ Thương Mai lạnh lùng: "Chiếm thứ béo bở rồi thì liên hi vọng có người có thể đối phó được ta, bảo ta không thể đi kiểm tra sổ sách."
Cô nghĩ một lúc rồi nói với Vương Tuấn: “Quế Viên hiện tại đang ở trong thôn trang, ngươi đi chuyển lời, nói ta sẽ đưa hắn về, nhưng phải mấy ngày sau, để hắn hiểu rõ chuyện trong thôn trang đã."
"Vâng!" Vương Tuấn lên tiếng đáp.
Đuổi Vương Tuấn đi xong, Thương Mai liên suy nghĩ chuyện vào cung thỉnh an ngày mai.
Chuyện vẫn chưa nghĩ xong liên thấy Tiểu Khuyên bước nhanh vào: "Vương phi, công chúa đến."
Thương Mai thở dài: "Hôm nay vương phủ đúng là náo nhiệt mà."
Nói như vậy nhưng cũng rất vui vẻ, dù sao cũng lâu rồi chưa gặp Tráng Tráng.
Tráng Tráng không đến một mình mà còn dẫn theo Hồ Hạnh Nhi.
Vì đại tang của Hoàng thái hậu chưa qua nên Tráng Tráng mặc rất đơn giản, búi tóc chỉ được cố định bằng một cây trâm ngọc như ý, mặc một chiếc váy xanh nhạt có hoa văn mây, một chiếc dây lụa màu xanh nhạt buộc quanh eo, một đôi giày gấm trắng như ẩn như hiện dưới làn váy, mặt hồng tựa hoa đào thơm ngát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...