Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Đang nói chuyện thì một người đàn ông uy nghiêm mặc cẩm y và một phu nhân mặc trang phục lộng lẫy dẫn theo một đám người hâu đi đến, uy phong lẫm liệt, khí thế bức người, nếu trên đầu không mang theo một cái mũ thì còn uy phong hơn.

Đây không phải vợ chồng Lễ thân vương thì là ai?

Thương Mai đứng dậy: "Tam ca, Tam tẩu, các ngươi đã tới!"

Cô hơi phúc thần, che lại sự sắc sảo trong khóe mặt, lúc ngẩng đầu lên đã là một nụ cười tươi đẹp, trong trí nhớ, phương thức Lễ thân vương ra sân, hơn phân nửa là như vậy, nghe giọng nói trước, sau đó mới gặp người.

Chúng bà già đương nhiên là nhận ra vợ chồng Lễ thân vương.

Lễ thân vương không vui đạp bước tiến đến, nghiêm nghị nói: "Bản vương vừa tới hành lang, đã nghe thấy các người ồn ào ở đây, nô tì nhà ai mà lại không hiểu quy củ như vậy?”

Thương Mai vội vàng nói: "Để tam ca chê cười."

Lễ thân vương nhìn Thương Mai một chút: "Trước đây ta đã nói người làm trong phủ này quá thoải mái, quản lý không hiệu quả, sớm muộn gì cũng sẽ nhiễu loạn.”

"Tam ca nói như vậy lúc nào?" Thương Mai khẽ giật mình.

"Lúc Quý thái phi vẫn còn chưa chết, bản vương đã nói đi nói lại.”

Thương Mai nhìn về phía Lễ thân vương phi, Vương phi gật gật đầu: "Quả thực đã nói qua."

Thương Mai không có chút nào kinh ngạc, cá tính của vị Lễ thân vương này, chỉ cần hắn không vừa mắt, có lẽ ngay cả Thái

Hoàng thái hậu cũng không dám chống đối.


Thương Mai cười khổ một tiếng, mời hai người bọn họ ngồi xuống, cô lại đi đến trước lư hương, dùng thìa ấn hương liệu phía trong lư hương xuống, thấy tất cả hương liệu đã dập tắt, lúc này cô mới ngồi xuống.

Lễ thân vương ngồi xuống, thấy Lương ma ma đứng ở phía trước Du ma ma, thân thể hơi run, Du ma ma thì ngã xuống đất, khó khăn không đứng dậy được.

"Người vừa rồi nói chuyện giống như mẹ gà, là ngươi?” Lễ thân vương liếc bà ta một cái, hỏi.

Đầu óc Lương ma ma từ từ bình tĩnh lại, nhớ tới hành động vừa rồi, bà ta bị dọa đến mức quỳ xuống: "Nô tỳ thất lễ, xin vương gia thứ tội.'

Lễ thân vương lại không nhìn bà ta, hướng Du ma ma nói: "Du ma ma, ngươi đây là có chuyện gì?"

Du ma ma thở dài một tiếng: "Vương gia chê cười, nô tỳ bị đau ở eo, không đứng dậy nổi.”

"Các ngươi là người chết sao? Còn không mau đỡ bà ta dậy?” Lễ thân vương quát lớn một tiếng.

Xuân Hạ Thu Đông vội vàng liên tiến lên đỡ Du ma ma đứng dậy, Du ma ma "Ai nha” kêu đau đớn hai tiếng, mày nhíu lại.

Lương ma ma lườm bà ta một cái, oán thâm nói: Không phải chỉ đụng ngươi một cái sao, giả vờ như vậy, ai mà tin?

Lễ thân vương nhìn Lương ma ma, khuôn mặt anh tuấn che đậy vẻ không vui: "Ngươi là nô tài trong phủ này?”

Lương ma ma đứng thẳng eo, nói: “Bẩm Vương gia, nô tì là do Hoàng thái hậu phái ra từ trong cung đến để hầu hạ Vương phi."

Lễ thân vương cả giận nói: "Hầu hạ? Có người hậu hạ như ngươi sao? Nếu bản vương không phải tận mắt nhìn thấy, lại không biết Hoàng thái hậu đưa người phách lối và ương ngạnh như vậy tới, có lẽ bản vương phải vào cung thỉnh giáo Hoàng thái hậu một chút, xem quy củ hầu hạ chủ tử trong cung thế này có phải do bà ta dạy hay không?”


Lương ma ma nghe ông ta giận dữ mắng mỏ, cũng không dám lên tiếng, chỉ là cúi đầu quỳ gối tại chỗ.

Lễ thân vương nghiêng đầu nhìn Thương Mai một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi tốt xấu gì cũng là Vương phi, mà để bà ta tùy ý làm càn như thế? Bây giờ bà ta dám động thủ đánh người bên cạnh ngươi, sau này sẽ dám đánh ngươi.”

Thương Mai hết đường xoay sở: “Tam ca, bà ta suy cho cùng cũng là người bên cạnh Hoàng thái hậu, đệ muội ta...”

"Như thế thì sao? Cho dù là người bên cạnh Hoàng thượng, không hiểu quy củ, cũng phải dạy."

Thương Mai khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy nô tài động thủ ngay trước mặt chủ tử giống như bà ta thì nên xử phạt thế nào? Việc này nếu như xử phạt không thỏa đáng, bà ta trở về cung bẩm báo cho Hoàng thái hậu, có lẽ Hoàng thái hậu sẽ trách phạt ta.”

Thương Mai nói đến ủy khuất, một chút cũng không giống người bình tĩnh nhàn nhã như trước kia.

A Man cười thâm trong lòng, nha đầu này, giả vờ thật sự rất giống.

Lễ thân vương nhìn chằm chằm vào Lương ma ma, ánh mắt sắc bén dị thường.

Lương ma ma toàn thân run rẩy, run lập cập nói: "vương gia, nô tỳ là người bên cạnh Thái hậu, vừa rồi là bà ta không hiểu quy củ, nô tỳ chỉ giáo huấn bà ta mà thôi.”

"Chủ tử phân phó ngươi giáo huấn sao?" Lễ thân vương nghiêm túc hỏi.

"Cái này.. ” Lương ma ma nhìn Thương Mai một cái, chần chừ nói: "Vương phi là người thiện lương, lại thấy bà ta là người ngày trước hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu...”


"Hỏi ngươi cái gì ngươi trả lời cái đó là được, chủ tử phân phó ngươi giáo huấn sao?" Lễ thân vương cao giọng, lửa giận đã bùng lên.

"Cái này... là không có.' Lương ma ma ngập ngừng nói.

"Chủ tử không nói giáo huấn, ngươi dựa vào cái gì giáo huấn? Ngươi là nô tài, chỉ có thể nghe mệnh lệnh của chủ tử để làm việc, chủ tử vẫn chưa lên tiếng, ngươi liền động thủ, ngươi có phải muốn vượt qua Vương phi không?”

Lương ma ma không phục nói: "Nô tỳ cũng không nói như vậy."

"Còn dám mạnh miệng?" Lễ thân vương thật sự vô cùng tức giận, ở phủ Lễ thân vương không thể nào dung túng được hành vi không có quy củ như vậy, lập tức hướng Thương Mai nói: "Ngoài miệng không tha người, chống đối chủ tử, trước tiên vả miệng ba mươi cái sau đó mới quan tâm đến tội của bà ta.”

Thương Mai thấy Lễ thân vương nói như vậy, vội vàng khiêm tốn nói: "Cảm tạ tam ca chỉ điểm, đệ muội quản lý chuyện trong phủ không lâu, thật sự không biết nên làm thế nào mới hợp lý.”

Nói xong, cô chỉ tay một cái, chỉ vào Hoàng ma ma: "Ngươi, đi lên vả miệng!"

Hoàng ma ma ngơ ngác một chút, cũng không dám tiến lên động thủ.

Lương ma ma thấy thế, nói: "Vương phi, nô tỳ là người Hoàng thái hậu phái tới...

Thương Mai không đợi bà ta nói xong, liền đứng lên nghiêm nghị nói: "Xem ra là sai khiến không nổi các người, ngày mai ta sẽ tấu với Hoàng thái hậu, đem trả các ngươi trở về, bản phi tự mình hành hình."

Hoàng ma ma khẽ giật mình, nếu như đưa trở về, Hoàng thái hậu sẽ nói bọn họ không được việc, đừng nói đến việc tấn thăng, sẽ còn phải chịu phạt một phen.

Nghĩ tới đây, Hoàng ma ma vội vàng nói: "Sao cần phải để Vương phi cực khổ ra tay? Nô tỳ đến là được.”

Dứt lời, bà ta đi qua, lục giơ tay lên muốn đánh, Lễ thân vương trâm giọng nói: “Nếu không có sức thì để bản vương cho thị vệ đến ra tay.”

Thị vệ ra tay, ba mươi cái tát này, có lẽ một tháng cũng không nói được.


Hoàng ma ma vốn còn muốn nhẹ tay chút, nghe Lễ thân vương nói như vậy, lập tức không dám giữ sức, tát cho bà ta "Lốp ba lốp bốp”.

Những này bà già ngày xưa ở trong cung giáo huấn tiểu cung nữ là bên trên đạo người, ma mười cái tát này giáng xuống, chưởng chưởng sinh phong, đánh cho Lương ma ma đầu óc choáng váng, lỗ tai ong vang, kêu to như giết heo.

Ba mươi bàn tay đánh xong, bà ta đã xụi lơ dưới đất, động cũng không động được, đầu óc đau đớn.

"Mang xuống!" Thương Mai nghiêm nghị nói.

Cử động lần này đã khiến Xuân Hạ Thu Đông và mấy vị bà già kinh hãi, nghe thấy Thương Mai phân phó, vội vàng tiến lên kéo Lương ma ma.

Lương ma ma đứng không thẳng, miệng còn hận hận nói: "Tạ vương phi ban thưởng, nô tỳ nhất định sẽ bẩm báo Hoàng thái hậu."

Xuân Hạ Thu Đông nào dám để bà ta nói tiếp, chỉ liều mạng kéo bà ta đi, bà ta vẫn không nghe thấy vừa rồi Lễ thân vương nói gì sao? Ba mươi cái tát này chỉ đánh vào miệng bà ta, vẫn chưa nói đến việc bà ta đánh người kia đâu.

Tuy nhiên Thương Mai phân phó mang xuống, Lễ thân vương vẫn không cho phép, mặt không đổi nói: "Người tới, mang lão già không hiểu quy cũ này kéo xuống, đánh hai mươi đại bản.”

Thân thể Lương ma ma mềm nhũn, lại ngã xuống đất.

Lời phân phó của Lễ thân vương chưa bao giờ thay đổi khi nói ra, thị vệ của hắn ta lập tức tiến lên kéo người ra ngoài, hai mươi gậy mạnh mẽ vang dội đánh xuống, lại nghe thấy tiếng như mổ lợn kêu khóc bên ngoài truyền đến, một lát sau, thị vệ đến báo lại:

"Vương gia, người đã hôn mê.”

"Đánh xong hai mươi đại bản chưa?”

"Đã đánh xong."

Lễ thân vương lúc này mới thỏa mãn gật đầu: "Ừm, mang xuống đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui