Thương Mai nhớ đến thái độ của Tần Châu: “Nàng ta là người của phái chủ chiến.”
“Đúng vậy, nàng ta là người của phái chủ chiến, nhưng mà ta hi vọng là cuối cùng nàng ta có thể nghĩ cho rõ ràng, nếu như
không có sự trợ giúp của nàng ta thì phân thắng của chúng ta sẽ thấp hơn rất nhiều.” Cao Phụng Thiên nói.
“Ngươi hiểu rõ Tần Châu à?” Thương Mai hỏi.
Cao Phụng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không xem như là hiểu rõ cho lắm, nhưng mà cũng biết được vài chuyện.”
“Ngươi cảm thấy là trong lòng của nàng ta có chút lòng từ bi nào không?” Trong lòng của Thương Mai ôm theo tia hi vọng, bởi vì lúc Tần Châu ở mộc trại, nàng ta nhìn thấy những bệnh nhân chịu khổ, ánh mắt của nàng ta rất đau đớn, nếu như trong lòng không có cảm xúc thì tại sao lại có ánh mắt như vậy được chứ?
“Không biết nữa, nhưng mà người đừng đi tìm nàng ta, con người này... cũng có dã tâm. Nàng ta cẩn thận nghe theo, cũng
không phải là không có điều kiện, nói tóm lại là rất khó để suy đoán được, người cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Cao Phụng Thiên nói.
“Ta không đi tìm nàng ta, nàng ta hận ta nữa kìa.” Thương Mai nhớ đến ánh mắt của nàng ta nhìn mình đúng thật là hận, dường như là nàng ta cho rằng là do mình đã hại bách tính Bắc Mạc.
Nhưng mà không đi tìm nàng ta à?
Nhưng mà nếu như tìm nàng ta để có chuyển biến tốt đẹp thì cô có thể đi tìm một chút.
“Trước tiên không cần phải quản quá nhiều đâu, lập tức dẫn người rút lui đi. Tào Tập đã sắp xếp nạn dân ở cửa thành, sắp đến mộc trại rồi.” Cao Phụng Thiên nói.
“Được rồi, để ta đi tìm Tô Mộc, may mắn là Tô Mộc tốt hơn nhiều, nếu không thì chúng ta thật sự không đủ người đâu.” Thương Mai nhanh chóng chạy về.
Phủ long tướng quân.
Lão tướng quân vuốt râu nhìn nam tử tuấn mỹ cuồng vọng ở trước mắt của mình, trong đôi mắt tràn đầy sự tức giận: “Ngươi
không cưới là có ý gì hả? Ngươi nói rõ ràng với lão tử.”
“Tại hạ đã thành thân rồi, cũng không thể để Long tiểu thư làm thiếp cho tại hạ được.” Mộ Dung Khanh ngồi ở trên ghế, chậm
rãi lau sạch cây kiếm.
Hắn vừa mới thắng được hạng nhất đấu võ chiêu thân, hắn có vẻ hơi kiêu ngạo, thật là, đều là nói hắn vừa mới ra ta thì người ở bên ngoài ngay cả cơ hội tranh đoạt cũng không có, Tô Thanh và Tiêu Thác còn không tin.
“Ngươi đã thành thân rồi?” Lần này lão tướng quân quả thật tức giận muốn nổ tung: “Ngươi đã thành thân rồi mà còn đến đây để so tài, ngươi rõ ràng đến đây để gây chuyện mà. Mặc dù là lão phu đã ở ẩn, nhưng mà không thể chấp nhận được có người nào dám làm càn ở trước mặt của lão phu. Người đâu, lấy trường thương của ta đến đây.”
Người trong phủ vội vàng an ủi: “Lão tướng quân, người đã lớn tuổi rồi, không nên múa đao múa kiếm.”
“Đúng vậy, chỉ là xử lý một kẻ hèn thôi, sao cần người ra tay được chứ, người phân phó một tiếng bọn nô tài sẽ chặt hắn ta ra.”
“Vậy thì các ngươi lên đi!” Lão tướng quân vuốt râu tức giận nói.
Nhưng mà lại không có ai lên hết, người nào cũng lui về phía sau. Lúc nãy ai cũng đã chứng kiến được võ công của cái tên "tép riu" này rồi, mười chiêu cũng chưa tới mà đã có thể đánh ngã tôn nhị công tử có võ công tối cao.
“Cũng không phải là nhất định phải ra tay.” Quản gia cười một tiếng: “Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý!”
“Một đám người không có tiên đồ!” lão tướng quân tức giận nói.
Mộ Dung Khanh cười, ánh mắt thờ ơ lộ ra một chút ánh sáng: “Được rồi Long lão à, tại hạ làm như vậy cũng là bất đắc dĩ cả
thôi, trước đó có đến bái mấy lần nhưng mà ông lại không muốn gặp, xông vào phủ tướng quân lại thất lễ biết bao nhiêu, cho nên ta đành phải thừa dịp cơ hội tôn tiểu thư luận võ kén rể gặp ngài một lần.”
Lão tướng quân hơi giật mình, nheo mắt lại nhìn hắn, kêu lên: “À à ngươi, chính là Mộ Dung Khanh, Nhiếp Chính vương của Đại Chu, là Kỳ vương đã đề cử ngươi đến đây? Cái thằng nhóc Kỳ vương đó làm thọ tỉnh công treo cổ, chán sống rồi, lại dám cùng với người của Đại Chu đến trêu đùa lão phu?”
“Không phải là trêu đùa!” Mộ Dung Khanh nhìn người ở trong sảnh: “Tại hạ đã đến đây rồi, không bằng chúng ta nói chuyện với nhau đi, tại hạ đảm bảo là sau khi bàn bạc với nhau, chuyện hôn sự của tôn tiểu thư thì tại hạ cũng sẽ ra sức giúp đỡ.”
“Cái rắm!” Lão tướng quân chửi ầm lên: “Ngươi dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy để gặp lão phu, lão phu há có thể làm như ngươi mong muốn? Làm người không có nửa điểm anh minh lỗi lạc, quả thật làm nhục cho khí khái võ tướng chúng ta.”
“Thủ đoạn này có chỗ nào bẩn vậy chứ? Không phải là rất quan minh chính đại đó à, tại hạ đã bước vào từ cửa chính.” Mộ Dung Khanh buông tay ra: “Được rồi, nếu như lão tướng quân đã không chê, tại hạ có thê thất, thế thì tại hả cưới tôn tiểu thư cũng được.”
Long lão tướng quân nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Thật à?”
“Nam nhân đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh.” Mộ Dung Khanh nói.
“Được, muốn cưới Diệp Nhi nhà chúng ta, thế thì phải có thư bỏ vợ.” Lão tướng quân nói.
“Được rồi, đợi nàng ấy đến đây, tại hạ lập tức viết thư bỏ vợ, chỉ là vương phi của tại hạ có chút khó chơi, đến lúc đó còn phải làm phiền lão tướng quân giúp đỡ một chút.”
“Khó chơi à?” Lão tướng quân vung tay lên: “Không sao cả, cho thêm ít bạc, đuổi đi, có khó khăn gì sao có thể khó chơi bằng
đứa con gái của ta được?”
“Vâng, chỉ cần cho nàng ấy đủ bạc thì chắc có thể rồi.” Mộ Dung Khanh gật đầu, vẻ mặt rất thành thật.
Tô Thanh và Tiêu Thác ở ngoài cửa nghe thấy như vậy thì trong đầu run lên, bỏ vợ? Vương gia, người cho rằng đầu của người là rau cỏ hả, cắt còn có thể mọc lại nữa.
Lão tướng quân đã ở ẩn, đối với chuyện trong triều hoàn toàn mặc kệ, chuyện của Đại Chu cũng không biết nhiều, có điều là ông ta mới chợt nhớ đến hình như vương phi của Nhiếp Chính vương Mộ Dung Khanh chính là Hạ Thương Mai!
Ông ta thăm dò hỏi một câu: “Vương phi của ngươi là Hạ Thương Mai, vị thân y được hoàng thượng mời đến đó à?”
“Đúng vậy.” Mộ Dung Khanh nói: “Nghe nói là nàng ấy vừa mới nghiên cứu ra một đơn thuốc để chữa trị dịch bệnh.”
“Cái gì?” Lão tướng quân mở to hai mắt mà nhìn.
Cái rèm nhanh chóng được nhấc lên, một thiếu nữ mặc y phục màu tím khói vội vàng chạy ra chạy đến trước mặt của Mộ Dung Khanh, ngạc nhiên nói: “Ngươi nói rằng vương phi của ngươi chính là Hạ Thương Mai?”
Mộ Dung Khanh nhìn thiếu nữ trước mắt, chỉ nhìn thấy dung mạo của nàng ta xinh đẹp, trong mắt lại nổi lên vui sướng, gương mặt giống với lão tướng quân đến mấy phần, sau khi suy nghĩ, người này chắc là tiểu thư Long gia muốn luận võ kén rể.
Long tiểu thư mặt mày đoan chính, dù không phải là vô cùng đẹp nhưng mà cũng thanh lệ động lòng người, sao lại phải luận võ kén rể vậy chứ?
“Đúng vậy.”
Long tiểu thư dậm chân, vui vẻ nói: “Ngươi nhanh chóng dẫn ta đi gặp nàng ấy đi, ta rất ngưỡng mộ nàng ấy.”
Ngưỡng mộ à? Ý mà hắn đang suy nghĩ đó à?
“Châu Châu!" Long lão tướng quân tằng hắng một cái: “Thận trọng.”
“Tổ phụ, vương phi của hắn ta chính là Hạ Thương Mai đó.” Long Châu Châu quay đầu lại, vẻ mặt rạng rỡ.
“Ừ, đã biết rồi.” Long lão tướng quân đứng dậy nhìn Mộ Dung Khanh rồi nói: “Ngươi nói đi, Hạ Thương Mai đã tìm được đơn thuốc để chữa trị dịch bệnh?”
“Không sai." Mộ Dung Khanh nhẹ giọng nói.
“Vương gia, không bằng chúng ta đi vào trong đường đàm một chút đi?” Lão tướng quân lại tự mình mời gọi.
Dù không hỏi thế sự nhưng mà chuyện động đất, bệnh dịch, chuyển lớn như vậy sao ông ta có thể không biết được chứ?
Ngày nào cũng lo lắng giống như lửa đốt, nhưng mà lại không có cách nào hết.
Khóe môi của Mộ Dung Khanh hơi cong lên, thành công rồi!
Tiểu thư Long gia nhắm mắt theo sát ở phía sau, Mộ Dung Khanh vui lòng xoa dịu: “Long tiểu thư, chờ vương phi của bản vương đến đây, nhất định sẽ giới thiệu cho ngươi.”
Tiểu thư Long gia gật gật đầu, trong mắt lại dâng lên cảm xúc mơ tưởng: “Được được, cảm ơn ngươi.”
Nàng ta và lão tướng quân không giống nhau, lão tướng quân không hỏi thế sự nhưng mà nàng ta thích nhất là nói chuyện thiên hạ, lúc Hạ Thương Mai ở Đại Chu, nàng ta đã nghe nói qua.
Cô đã chữa khỏi bệnh thây ma và chữa khỏi bệnh cho Lương vương, nghe nói là lúc đầu hoàng đế của Đại Chu sắp chết rồi, nhưng mà vẫn được cô cứu.
Mộ Dung Khanh nhìn nhìn nàng ta, nữ tử này rất thú vị, chắc là Thương Mai sẽ thích?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...