Tần Châu suy nghĩ sâu xa một chút, thật ra nàng ta lại không tin Kì Vương sẽ khởi binh tạo phản, nhưng mà, nếu nói Kì Vương đã bị Mộ Dung Khanh xúi giục thì sao?
Kì Vương mấy năm nay vẫn tận sức nhượng bộ, trong miệng nói là hòa bình, nhưng mà, hòa bình không có dễ dàng như vậy, Bắc Mạc binh lực cường đại, cho dù không xâm phạm nước khác, nước khác cũng sẽ nhận định Bắc Mạc là uy hiếp.
Kì Vương không rõ những chuyện này, luôn ôn ào muốn sống chung một cách hòa bình với các nước khác, có thể sống chung một cách hòa bình sao? Ai cũng không hy vọng có chiến tranh.
"Hạ Thương Mai nói, trận ôn dịch này gọi là dịch hạch, là từ bọ chét trên người con chuột truyền ra, một khi truyên ra ngoài, tất cả mọi người ở Bắc Mạc đều sẽ nhiễm bệnh, không chỉ có Bắc Mạc, ngay cả các quốc gia ở gần cũng sẽ bị lây bệnh, Đại tướng quân, ngươi nghĩ thử xem, nếu những lời này truyền đến các nước khác, người của các nước khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Tần Châu nói: "Nương nương không cần lo lắng chuyện này, những lời này của nàng ta, sẽ không có ai tin."
Lúc Tần Châu nói lời này, nhìn Tào Hậu một cái, Tần Châu rất thông minh, nàng ta biết Tào Hậu cũng rất thông minh, những lời nói vô căn cứ này, Tào Hậu sẽ không để trong lòng, nhưng mà lại cố ý nhắc tới ở trước mặt nàng ta, điều này làm cho nàng ta cảm thấy kì lạ.
Nhưng mà, nàng ta và Tào Hậu qua lại với nhau đã lâu, tuy rằng lời của Tào Hậu làm cho nàng ta cảm thấy kỳ lạ, cũng không có tiếp tục suy nghĩ nhiêu.
Tào Hậu tùy mặt mà gửi lời, biết không có thể nói thêm gì nữa, tức thì cười nói: "Được rồi, không nói nữa, uống với bổn cung
một chén.”
"Vâng, thần kính nương nương một ly!" Tần Châu không còn nghỉ ngờ, nâng chén nói.
Lúc sắp ra khỏi cung, Tào Hậu bỗng nhiên nhắc nhở: “Mấy ngày Đại tướng quân ở trong kinh, nên chú ý nhiêu chút, Mộ Dung Khanh bây giờ không biết đang ở đâu, nếu đúng như lời Nghỉ Phi nói, hắn có thể sẽ ra tay với Đại tướng quân, Đại tướng quân xảy ra chuyện, quân đội Bắc Mạc mất đi tướng soái, như rắn mất đầu, liền có thể tùy ý xâm lược."
Tần Châu cười nhạt, khí thế nghiêm nghị: “Vậy, bổn tướng ngược lại rất muốn xem thử, Mộ Dung Khanh ở trong Bắc Mạc của ta, còn có thể làm được cái gì."
Nói xong, giương chiến bào lên, chắp tay rồi đi nhanh.
Tào Hậu đứng ở trên thêm đá trong chòi nghỉ mát, nhìn bóng lưng của Tần Châu, khẽ mỉm cười.
Nàng ta chậm rãi giơ tay lên, sau đó hạ xuống.
Tần Châu suy nghĩ sâu xa một chút, thật ra nàng ta lại không tin Kì Vương sẽ khởi binh tạo phản, nhưng mà, nếu nói Kì Vương đã bị Mộ Dung Khanh xúi giục thì sao?
Kì Vương mấy năm nay vẫn tận sức nhượng bộ, trong miệng nói là hòa bình, nhưng mà, hòa bình không có dễ dàng như vậy, Bắc Mạc binh lực cường đại, cho dù không xâm phạm nước khác, nước khác cũng sẽ nhận định Bắc Mạc là uy hiếp.
Kì Vương không rõ những chuyện này, luôn ôn ào muốn sống chung một cách hòa bình với các nước khác, có thể sống chung một cách hòa bình sao? Ai cũng không hy vọng có chiến tranh.
"Hạ Thương Mai nói, trận ôn dịch này gọi là dịch hạch, là từ bọ chét trên người con chuột truyền ra, một khi truyên ra ngoài, tất cả mọi người ở Bắc Mạc đều sẽ nhiễm bệnh, không chỉ có Bắc Mạc, ngay cả các quốc gia ở gần cũng sẽ bị lây bệnh, Đại tướng quân, ngươi nghĩ thử xem, nếu những lời này truyền đến các nước khác, người của các nước khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Tần Châu nói: "Nương nương không cần lo lắng chuyện này, những lời này của nàng ta, sẽ không có ai tin."
Lúc Tần Châu nói lời này, nhìn Tào Hậu một cái, Tần Châu rất thông minh, nàng ta biết Tào Hậu cũng rất thông minh, những lời nói vô căn cứ này, Tào Hậu sẽ không để trong lòng, nhưng mà lại cố ý nhắc tới ở trước mặt nàng ta, điều này làm cho nàng ta cảm thấy kì lạ.
Nhưng mà, nàng ta và Tào Hậu qua lại với nhau đã lâu, tuy rằng lời của Tào Hậu làm cho nàng ta cảm thấy kỳ lạ, cũng không có tiếp tục suy nghĩ nhiêu.
Tào Hậu tùy mặt mà gửi lời, biết không có thể nói thêm gì nữa, tức thì cười nói: "Được rồi, không nói nữa, uống với bổn cung
một chén.”
"Vâng, thần kính nương nương một ly!" Tần Châu không còn nghỉ ngờ, nâng chén nói.
Lúc sắp ra khỏi cung, Tào Hậu bỗng nhiên nhắc nhở: “Mấy ngày Đại tướng quân ở trong kinh, nên chú ý nhiêu chút, Mộ Dung Khanh bây giờ không biết đang ở đâu, nếu đúng như lời Nghỉ Phi nói, hắn có thể sẽ ra tay với Đại tướng quân, Đại tướng quân xảy ra chuyện, quân đội Bắc Mạc mất đi tướng soái, như rắn mất đầu, liền có thể tùy ý xâm lược."
Tần Châu cười nhạt, khí thế nghiêm nghị: “Vậy, bổn tướng ngược lại rất muốn xem thử, Mộ Dung Khanh ở trong Bắc Mạc của ta, còn có thể làm được cái gì."
Nói xong, giương chiến bào lên, chắp tay rồi đi nhanh.
Tào Hậu đứng ở trên thêm đá trong chòi nghỉ mát, nhìn bóng lưng của Tần Châu, khẽ mỉm cười.
Nàng ta chậm rãi giơ tay lên, sau đó hạ xuống.
Tần Châu suy nghĩ sâu xa một chút, thật ra nàng ta lại không tin Kì Vương sẽ khởi binh tạo phản, nhưng mà, nếu nói Kì Vương đã bị Mộ Dung Khanh xúi giục thì sao?
Kì Vương mấy năm nay vẫn tận sức nhượng bộ, trong miệng nói là hòa bình, nhưng mà, hòa bình không có dễ dàng như vậy, Bắc Mạc binh lực cường đại, cho dù không xâm phạm nước khác, nước khác cũng sẽ nhận định Bắc Mạc là uy hiếp.
Kì Vương không rõ những chuyện này, luôn ôn ào muốn sống chung một cách hòa bình với các nước khác, có thể sống chung một cách hòa bình sao? Ai cũng không hy vọng có chiến tranh.
"Hạ Thương Mai nói, trận ôn dịch này gọi là dịch hạch, là từ bọ chét trên người con chuột truyền ra, một khi truyên ra ngoài, tất cả mọi người ở Bắc Mạc đều sẽ nhiễm bệnh, không chỉ có Bắc Mạc, ngay cả các quốc gia ở gần cũng sẽ bị lây bệnh, Đại tướng quân, ngươi nghĩ thử xem, nếu những lời này truyền đến các nước khác, người của các nước khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Tần Châu nói: "Nương nương không cần lo lắng chuyện này, những lời này của nàng ta, sẽ không có ai tin."
Lúc Tần Châu nói lời này, nhìn Tào Hậu một cái, Tần Châu rất thông minh, nàng ta biết Tào Hậu cũng rất thông minh, những lời nói vô căn cứ này, Tào Hậu sẽ không để trong lòng, nhưng mà lại cố ý nhắc tới ở trước mặt nàng ta, điều này làm cho nàng ta cảm thấy kì lạ.
Nhưng mà, nàng ta và Tào Hậu qua lại với nhau đã lâu, tuy rằng lời của Tào Hậu làm cho nàng ta cảm thấy kỳ lạ, cũng không có tiếp tục suy nghĩ nhiêu.
Tào Hậu tùy mặt mà gửi lời, biết không có thể nói thêm gì nữa, tức thì cười nói: "Được rồi, không nói nữa, uống với bổn cung
một chén.”
"Vâng, thần kính nương nương một ly!" Tần Châu không còn nghỉ ngờ, nâng chén nói.
Lúc sắp ra khỏi cung, Tào Hậu bỗng nhiên nhắc nhở: “Mấy ngày Đại tướng quân ở trong kinh, nên chú ý nhiêu chút, Mộ Dung Khanh bây giờ không biết đang ở đâu, nếu đúng như lời Nghỉ Phi nói, hắn có thể sẽ ra tay với Đại tướng quân, Đại tướng quân xảy ra chuyện, quân đội Bắc Mạc mất đi tướng soái, như rắn mất đầu, liền có thể tùy ý xâm lược."
Tần Châu cười nhạt, khí thế nghiêm nghị: “Vậy, bổn tướng ngược lại rất muốn xem thử, Mộ Dung Khanh ở trong Bắc Mạc của ta, còn có thể làm được cái gì."
Nói xong, giương chiến bào lên, chắp tay rồi đi nhanh.
Tào Hậu đứng ở trên thêm đá trong chòi nghỉ mát, nhìn bóng lưng của Tần Châu, khẽ mỉm cười.
Nàng ta chậm rãi giơ tay lên, sau đó hạ xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...