Nhốt mấy đại phu đó lại, giam lỏng lại, Mộc Trại coi như yên tĩnh lại.
Thương Mai bắt đầu nghiên cứu phương thuốc, tuy không biết chìa khóa vàng là gì, nhưng, có lẽ vài vị thuốc là có thể thay thế chia khóa vàng.
Bây giờ điều lo lắng hơn là An công chúa rốt cuộc có thể thuyết phục Hoàng đế Bắc Mạc không.
Đêm đó, An công chúa lệnh người đến đưa tin, phương thuốc đã dâng lên Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng có dự tính gì, nàng ta không biết.
Thương Mai càng lo lắng, nếu như ngay cả An công chúa cũng không thể thuyết phục được Hoàng đế Bắc Mạc, vậy tình hình thật sự không hay rồi.
Hai ngày sau, Tân Châu dẫn mười vạn binh mã hồi triêu, dũng mãnh, thiết ky giãm qua nơi dịch bệnh lây lan, Tân Châu gân như không thể tin được những gì nhìn thấy trước.
Đây là Bắc Mạc của nàng ta sao?
Nàng ta vốn định trực tiếp vào cung diện thánh, nhưng Tần lão tướng quân cản nàng ta, bảo nàng ta về phủ thay quân áo. Xin hãy đọc truyện tại == T RUMtruyen.c o m ==
trước, sau đó cùng ông ta vào cung.
Tần Châu có hơi bất ngờ, bởi vì cũng là tổ phụ dạy bảo, nhưng phàm xuất chỉnh hồi triêu, đều bắt buộc phải vào cung diện kiến Hoàng thượng trước.
Hiện nay nửa đường cản lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tần Châu trước nay chưa từng làm trái mệnh lệnh của tổ phụ, ở ngoài thành sắp xếp xong quân sĩ, liền lập tức về phủ.
Về đến cửa phủ liên thấy lão tướng quân đã mũ áo chỉnh tê.
“Cháu gái tham kiến tổ phụ!” Tân Châu quỳ xuống hành lễ.
“Đứng lên” Tần lão tướng quân tự hào nhìn cháu gái, nhưng phàm nàng ta xuất chỉnh trở về, ông ta sẽ cảm thấy tự hào, dường như nhìn thấy bóng dáng của mình lúc trẻ: “Tổ phụ và ngươi cùng vào cung, Hoàng Thái hậu đang tổ chức thọ thần, tổ phụ vào cũng thỉnh an lão nhân gia nàng trước.”
Tần Châu biết tổ phụ đã hiếm khi vào cung, ngày thọ thần của Hoàng Thái hậu, ông ta cũng chưa từng tới dự.
Nàng ta liền biết tình hình rất nghiêm trọng, đặc biệt cảnh tượng nhìn trên chặng đường đi, nàng ta thật sự sửng sốt.
Trong lòng có hơi tức giận, Hạ Thương Mai đó đến đây nhiều ngày như thế, không có tác dụng sao?
Hai ông cháu ở trên xe ngựa nói chuyện rất lâu, Tân lão tướng quân đem lời của Trấn quốc Vương gia đã nói đều nói lại cho Tần Châu.
Tần Châu nghe rồi, không có kích động như lão tướng quân, nàng ta suy tư một lát: “Trận bệnh dịch này không phải đơn giản như vậy, tổ phụ, cháu gái trên đường thấy, nạn đói diễn ra khắp nơi, thi thể chất đống như núi, thật sự khiến cháu chấn động, có lẽ lời của Hạ Thương Mai không có phóng đại hoặc là có lòng dây nên hoang mang cho bách tính Bắc Mạc ta đâu.”
Tần lão tướng quân không ngờ Tần Châu sẽ nói như thế, không khỏi sửng sốt: “Ngươi vậy mà tin Hạ Thương Mai đó sao?
Ngươi từng gặp nàng ta chưa? Nàng ta chính là Nhiếp Chính vương phi của Đại Chu, ngươi thật sự tin nàng ta là thật lòng đến chữa bệnh cho Bắc Mạc chúng ta sao?
Tần Chấu nói: “Tổ phụ, cháu không tin nàng ta, chỉ là tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, cháu mỗi ngày đều có gửi thư về triều, tin tức trong triều cháu cũng biết, từ khi động đất đến nay, số người chết chỉ có hơn 30 nghìn người, cháu không tin.”
“Cháu tin hay không, điều này không quan trọng, 30 nghìn người và 300 nghìn người, bản chất là như nhau, chết thì cũng đã chết rồi, nếu như để mặc ngôn luận của Hạ Thương Mai truyền ra, vậy thì, triều đình mất đi uy tín, bách tính sẽ khủng hoảng, đến lúc đó, Đại Chu nhân cơ hội này mà tiến vào, chúng ta có thể cản được sao?”
“Nhưng” Tần Châu suy nghĩ một lát: “Nếu như nói, thật sự như lời Hạ Thương Mai “trận dịch bệnh này sẽ bùng đại dịch” không Nói vớ vẩn, lão phu năm nay 72, từng tuổi này từng thấy qua nhiều dịch bệnh, mặc kệ dịch bệnh nguy hiểm đến cỡ, cuối cùng đều được chữa khỏi, sau động đất, thương vong nhiều, xuất hiện dịch bệnh có gì kỳ quái chứ? Còn cảnh ngươi thấy dọc đường, là vì hiện nay trong nước không có đủ nhân thủ cứu nạn, thi thể không xử lý kịp, mới sẽ hình thành cảnh tượng chất đống như núi."
Tần Châu rất tôn kính với tổ phụ, nghe ông tức giận, cũng không dám phản biện nữa, nói: “Tổ phụ yên tâm, cháu biết nên làm như nào rồi."
“Vậy thì tốt.” Tần lão tướng quân hài lòng nói.
Lát sau, ông ta lại nói: “Nghe đồn Hạ Thương Mai này, giỏi nhất mê hoặc lòng người, thu mua lòng người, ngươi tuyệt đối không thể mắc câu, Đại Chu và Bắc Mạc ta, tuy nói nhiều năm nay luôn có minh ước hòa bình, nhưng trong xương tủy sớm đã xem Bắc Mạc là kẻ địch, người nhớ kỹ, trên thế gian này, sẽ không có ai ngu xuẩn như vậy, địch quốc xảy ra chuyện, còn nguyện đến giúp, phu phụ Mộ Dung Khanh là đem âm mưu đến.”
Tần Châu nhớ tới lần nói chuyện với Mộ Dung Khanh, không cần nghi vấn, Mộ Dung Khanh là người cao thâm khó lương nhất khó đối phó nhất mà kiếp này nàng ta từng gặp.
Kết quả đàm phán lần đó là vượt ngoài dự liệu của nàng ta, bởi vì Mộ Dung Khanh vậy mà đã đáp ứng đi mời An Nhiên lão vương gia, cuối cùng không mời được An Nhiên lão vương gia, đem Vương phi của mình đưa đến.
Thuận lợi như thế, ngược lại khiến người ta không yên tâm.
“Tổ phụ, Mộ Dung Khanh này hiện nay ở đâu? Cũng ở Mộc Trại sao?” Tần Châu hỏi.
“Không có ở Mộc Trại, nghe đồn đã xuống núi rồi, nhưng đã đi đâu, không ai biết được, tổ phụ hiện nay lo lắng, hắn sẽ cải trang, chạy đến kinh đô, tiếp cận người của phái chủ hòa, người của phái chủ hòa nếu như liên thủ lại, đối với bọn họ mà nói, rất là phiên phức.”
Ông ta nghĩ đến phái chủ hoà, bỗng mở miệng mắng to: “Đám người của phái chủ hòa này, trong đầu mọc đầy cỏ, lại cho rằng hòa bình thật sự là nắm trong tay, đâu có biết, hoa bình này cũng phải thông qua đánh trận mới có thể có được, ngươi không đánh, làm sao chấn nhiếp tứ phương? Như nào khiến người ta sợ hãi mà không dám xâm phạm nữa? Làm sao... khụ khụ!”
Tần lão tướng quân nói rồi, có hơi kích động, liên lục ho vài tiếng.
“Tổ phụ đừng kích động, đám người phái chủ hòa đó không làm nên trò trống gì đâu, có Hoàng thượng và Hoàng hậu ở đó đè rồi.” Tần Châu vội an ủi.
Cô biết tổ phụ chinh chiến nhiều năm, luôn lấy đánh trận làm niệm tự hào, Tần gia cũng chỉ có ở trong lúc đánh trận mới có thể thể hiện được giá trị.
Lão tướng quân sau khi ho xong, hít thở sâu vài hơi, cảm thấy có hơi hô hấp không được: “Rốt cuộc tuổi đã cao, thân thể không còn khỏe mạnh, tổ phụ mắt thấy tuổi sau kém hơn tuổi trước, hôm sau kém hơn hôm trước, Tần gia này, ngươi bắt buộc phải gánh vác, ngươi đừng làm những chuyện khiến tổ phục thất vọng.”
“Cháu biết.” Tần Châu vuốt vuốt lưng của ông ta, hứa.
Sau khi vào cung, Tần lão tướng quân không có đi gặp Hoàng thượng, mà đi thỉnh an Hoàng Thái hậu.
Tần gia rất an phận, người đã lui xuống, trừ phi Hoàng thượng triệu kiến, nếu không tuyệt đối sẽ không chủ động đến gặp.
Cho nên, Hoàng thượng dùng cũng rất yên tâm.
“Thân tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu!” Tần Châu vào điện quy bái.
Đế Hậu khẽ mỉm cười, nhìn nữ tướng anh tư trác tuyệt Tần Châu, một thân chiến giáp màu vàng.
“Trẫm từng nói, ngươi không cần hành lễ quỳ bái.” Hoàng đế hòa ái nói.
“Hoàng thượng, quân thần khác biệt, lễ không thể bỏ.” Tần Châu đứng dậy kính cẩn nói.
Hoàng hậu cười nói: “Đi đường vất vả rồi, mau ngồi.”
“Tạ Hoàng hậu nương nương ban ngồi!” Tần Châu lúc này mới ngồi xuống.
“Hiện nay mười vạn tướng sĩ đều đã sắp xếp ổn rồi chứ?” Hoàng đế hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, đều đã sắp xếp ổn rồi, sau khi nghỉ lấy sức, liền lập tức xuất phát đến khu thiên tai.” Tần Châu nói.
“Ừm, vậy thì tốt, ngươi trở về, lòng của trẫm cũng an tâm hơn nhiều, đúng rồi, quân của Đại Chu có động thái gì không?” Hoàng đế hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, tự lui binh, binh mã của Đại Chu luôn án binh bất động.”
“Ừm, Tần Báo ở trong quân, trẫm cũng yên tâm”
Tần Châu nói: “Hoàng thượng, từ lúc lương thảo bị cháy, tuy châu phủ lần cận đưa lương thảo tới, nhưng không đủ, vẫn là phải có một lượng lớn quân lương mới được, nếu không Đại Chu một khi phát động công kích, quân ta căn bản không thể câm cự.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...