Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Thương Mai tiếp tục nói: “Nhưng ta không có cao thượng như ngươi là thật, ta lúc đó ở tướng phủ không được sủng ái, ngươi cũng biết, bị người ta lăng nhục, tóm lại sẽ bị thương, hơn nữa bệnh rồi cũng không ai thay chúng ta mời đại phu, vừa hay có cơ hội này để ta gặp được người hiểu y thuật vừa bằng lòng dạy ta thì ta học. Chỉ là, lúc mới bắt đầu học, chưa từng nghĩ sau này sẽ chữa bệnh cứu người gì cả, chỉ là nghĩ cho mình, nhưng dần dần, ta cảm thấy y thuật của mình có thể giúp được người khác, liền lấy đó làm sứ mệnh, ta cảm thấy, con người cả đời này tóm lại phải có chuyện mình muốn làm, có trách nhiệm và sứ mệnh của mình, người học y, chữa bệnh cứu người chính là sứ mệnh của chúng ta”

Nhu Dao nghe đến nhập thần, si ngốc nói: “Thật ra ta đều luôn có một giấc mơ, ta hy vọng có thể mở một y quán, làm đại phu, nhưng ta biết người trong nhà sẽ không đồng ý, một tiểu thư của gia tộc lớn, ra ngoài xuất đầu lộ diện, đồi phong bại tục.”

Nàng ta nói xong thì lại cười khổ: “Có điêu, nếu như chúng ta thật sự có thể sống rời khỏi nơi này, ta nhất định sẽ chiếu theo tâm nguyện của mình, đi làm chuyện mình muốn làm”

Có thể sống rời khỏi, đây là vấn đề trước đây bọn họ đều không dám nghĩ.

Bởi vì, bệnh dịch vô tình, Tô Mộc nhiễm bệnh khiến trong lòng bọn họ đều bắt đầu bất an, bởi vì không biết khi nào sẽ đến lượt bọn họ.

Phương thuốc của Thương Mai, là không thể hoàn toàn phòng ngừa, cho dù chỉ có một phần nghìn cơ hội lây nhiễm, cũng có khả năng sẽ đến lượt bọn họ.

Thương Mai thấy nàng ta nói như thế, trong lòng có hơi nặng.

“Chúng ta sẽ không sai.” Thương Mai bất lực an ủi, nhưng ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy câu nói này không có đủ sức.

Nhu Dao thở thoải mái ra: “Không nói chủ đề nặng nề như này nữa, ta đi tìm Linh Lợi tới đây, nàng cũng hiểu chút y thuật, để nàng cùng đến giúp, thêm người thêm sức."

“Ừm, đi đi, bảo Loan Loan cũng tới” Thương Mai nói, Loan Loan tuy không hiểu gì về y thuật, nhưng tìm tài liệu vẫn là có thể.

Gọi Linh Lợi và Loan Loan tới, bốn người bắt đầu công việc tìm kiếm.

Thương Mai phát hiện, Linh Lợi xem sách rất nhanh, nàng ta gần như liếc mắt mười dòng, nháy mắt đã lật trang.


“Linh Lợi, ngươi xem nhanh như vậy, có khi nào không thể chú ý tới không?” Thương Mai nhắc nhở.

Linh Lợi nói: “Không, không sai được, bệnh dịch hạch, bệnh hắc tử, sáu chữ này, nếu có ta nhất định sẽ biết.”

“Ngươi sao lại xem nhanh như vậy? Mắt của ngươi không mỏi sao?” Loan Loan hỏi.

“Không mỏi!” Linh Lợi tiếp tục giở sách, thậm chí có thể vừa nói chuyện vừa xem.

Thương Mai cảm thấy Linh Lợi con người này lai lịch không đơn giản, tuy nói nàng ta là thị nữ của Dạ vương, nhưng cứ cảm thấy nàng ta nói chuyện cũng tốt, làm việc cũng tốt, đều cao thâm khó lường.

“Tiếp tục, tiếp tục.” Linh Lợi thấy mọi người đều nhìn nàng ta, liên đập đập sách nói.

Ba người cúi đầu, tiếp tục xem.

Đại khái khoảng nửa canh giờ, Linh Lợi đột nhiên đập sách lên bàn: “Tìm được rồi, chỗ này có viết ba từ bệnh dịch hạch.”

Mọi người vô cùng vui mừng, lập tức bỏ sách trong tay xuống nhìn sang Linh Lợi.

Thương Mai câm lấy, quả nhiên phát hiện có ghi chép về bệnh dịch hạch.

Chỗ này viết sau trận lũ lụt thì xảy ra bệnh dịch, chuột bọ hoành hành khắp nơi, bách tính mắc bệnh dịch hạch, có điều, chỉ xảy ra trong phạm vi nhỏ, không có lây lan.


Đương nhiên, nguyên nhân không có lây lan là vì có một vị thần y xuất hiện.

Ôn Yến, nàng vừa hay đi qua nơi đó.

“Không có phương thuốc sao? Không có cách chữa trị sao?” Linh Lợi lật đến trang cuối cùng, vậy mà hết rồi, không khỏi thất vọng.

“Á, thật sự không có sao?” Loan Loan cầm lại xem, cũng thất vọng nói.

Thương Mai nói: “Không, không phải là không có, mà là bản sách này viết hết rồi, nàng nhất định sẽ ghi vào một quyển sách khác, mau tìm”

Bốn người lại lật tìm một trận, Loan Loan nói: “Ôn Yến đại phu tại sao không có đánh số cho sách chứ? Để một hai ba bốn không phải là tốt rồi sao? Cũng tránh để chúng ta tìm muốn chết.” Thương Mai nói: “Đừng oán thán nữa, mau tìm, phương thuốc cứu mạng đó.”

Cô nhanh chóng lật tìm, lúc này so với trước dễ tìm hơn nhiều rồi, ít nhất biết chắc chắn là ở mấy trang đầu.”

“Tìm được rồi, tìm được rồi." Nhu Dao hưng phấn khua khua quyển sách, mấy cái đầu chụm lại.

Nhưng, nhìn thấy nội dung tiếp theo, mấy người đều thất vọng rồi.

Trong sách có phương thuốc, nhưng phương thuốc không đầy đủ, bị mối ăn mất ba vị thuốc.


Tất cả số sách đều được bảo quản rất tốt, duy chỉ quyển sách này, bị mối ăn mất, thật là ông trời trêu ngươi mà.

Điều đáng mừng duy nhất là phương thuốc phòng ngừa giống với phương thuốc của Thương Mai, cũng có công hiệu chữa trị, nhưng muốn chữa khỏi hẳn thì phải dựa vào phương thuốc bị mối ăn mất này.

“Sao lại như thế chứ? Đây không phải là phí công vô ích rồi sao?” Nhu Dao thất vọng nói.

Thương Mai nhìn thuốc của phương thuốc này, có một phân giống với phương thuốc của cô, cũng có bốn vị thuốc thay đổi, những thuốc này, cô xem rồi, đều là thuộc loại thanh nhiệt giải độc, cũng tức là nói không có tiêu viêm.

Đổi cách nói thì ba vị thuốc này, chắc là thuốc tiêu viêm kháng khuẩn.

Rốt cuộc là thuốc gì? Thương Mai lọc một lượt các loại thuốc trung vừa kháng khuẩn vừa tiêu viêm.

Cô nghĩ đến ở hiện đại từng có một vị thuốc cổ, là dùng Kim Ngân Hoa, Bách Bộ, Đại Hoàng, Đại Thanh Diệp, mấy vị dược liệu hợp thành.

Trong đó, Kim Ngân Hoa có thể kháng khuẩn diện rộng, đối với trực khuẩn kiết ly, trực khuẩn thương hàn, trực khuẩn đại tràng, trực khuẩn ho gà, trực khuẩn bạch hầu, trực khuẩn mủ xanh, trực khuẩn kết hạch, khuẩn tròn, khuẩn tròn dạng xoắn, khuẩn tròn phổi viêm... đều có tác dụng ức chế, còn có tác dụng chống virus cảm cúm, nếu như Ôn Yến đại phu dùng thuốc, chắc sẽ dùng Kim Ngân Hoa.

Thương Mai viết Kim Ngân Hoa ra, xem là một loại trong đó.

Còn có diếp cá, diếp cá ở hiện đại cũng được trở thành một loại thuốc kháng vi sinh tự nhiên, có hiệu quả kháng khuẩn.

Cô cũng tạm thời viết lại, chỉ là còn có một loại.

Nhu Dao cầm sách nói: “Người ở đây đã viết được hai vị thuốc, còn có một vị, Thương Mai, người xem chỗ này, bên dưới có nói rõ, nói chìa khóa vàng này là mấu chốt, không thể không dùng, nếu không dùng sẽ không đạt được hiệu quả tiêu viêm kháng khuẩn, chìa khóa vàng này vàng hay là thuốc? Chẳng lẽ là đem vàng bỏ vào trong thuốc nấu cùng?”

Chìa khóa vàng? Chìa khóa vàng? Thương Mai lẩm bẩm cái tên thuốc này, thật sự chưa từng nghe qua.


Chẳng lẽ, thật sự là vàng?

Loan Loan sửng sốt hỏi: “Vàng này cũng có thể làm thuốc dùng sao? Vậy tổ mẫu của ta có thể rất nhiều thuốc rồi.”

Nhu Dao bị nàng ta chọc cười rồi: “Phải, tổ mẫu của ngươi giàu có một phương.”

Trần thái quân giàu có, không ai không biết, có điều, bà ta là quân tử yêu tiên như mạng, ví dụ, loại đen ăn đen.

“Phải, tổ mẫu của ta mấy năm trước với người ta từng làm kinh doanh thảo dược, bây giờ người vẫn là thương nhân dược liệu lớn nhất của Đại Chu." Loan Loan kiêu ngạo nói.

“Tuy nhiên, ngươi đối với dược liệu không biết cái gì.” Nhu Dao cạn lời.

“Ừm... tâm tư của ta, dùng ở nơi khác rồi ”

Thương Mai nghe thấy Loan Loan nói như thế, hỏi: “Tổ mẫu của ngươi là thương nhân dược liệu sao? Ta sao không biết?”

“Người bây giờ không để tâm gì rồi, giao cho người dưới đi làm, người chỉ thu ngân lượng thôi.”

Thương Mai vô cùng kinh ngạc, thật sự không ngờ lão thái quân còn có làm kinh doanh.

Trước đây cũng nghi ngờ Trần gia tại sao lại có tiên như thế, cũng không thấy Trân gia ai ra ngoài đi làm kinh doanh.

Thì ra, lại làm kinh doanh dược liệu.

“Phải, tổ mẫu còn kinh doanh rất nhiều cái khác, trước đây cũng từng hợp tác với lão gia tử của Hồ gia, sau này không biết như thế nào, hai người không còn qua lại nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui