Bởi vì có sự hỗ trợ của người của cục Huệ Dân, cục Huệ Dân đã ban hành lệnh vệ sinh, Thương Mai yêu câu Chúc đại nhân của cục Huệ Dân hạ lệnh cả nước diệt chuột, hơn nữa một phương thuốc, bảo bách tính của cả nước đều dùng phương thuốc này, mặc kệ là có bệnh hay là người không có bệnh, mặc kệ là người của khu dịch bệnh hay là người của khu an toàn.
Chúc đại nhân một chút cũng không phối hợp: “Người đây không phải là làm loạn sao? Người có bệnh dùng thuốc thì thôi đi, ngươi còn muốn người không có bệnh cũng dùng thuốc?”
“Hoàng thượng nói để cục Huệ Dân các ngươi toàn lực phối hợp với tất cả hành vi cứu chữa của ta, đây chính là bước đầu tiên ta làm, nếu như ngươi không làm, ngươi tự mình vào cung thỉnh tội.” Thương Mai nghiêm nghị nói.
Chúc đại nhân rất tức giận: “Hoàng thượng là muốn cục Huệ Dân phối hợp với hành động chữa trị của Vương phi, chứ không phải làm bậy, người kêu bản quan hạ lệnh, cũng phải hợp tình hợp lý chứ? Người không bị bệnh này uống thuốc làm cái gì?”
“Phòng ngừa truyền nhiễm.”
“Uống thuốc này thì có thể phòng ngừa truyền nhiễm sao?”
“Không phải là nhất định có thể, nhưng có tác dụng phòng ngừa nhất định.”
“Không, bản quan không thể làm như thế, Vương phi tự mình vào cung xin chỉ đi!” Chúc đại nhân nói, sau khi ban lệnh này xuống, đó chính là một trò cười, các quan viên sẽ cười nhạo hắn ta vô tri vô năng, bách tính đều sẽ chỉ trích hắn ta làm càn.
Cả nước uống loại thuốc này, phải tốn bao nhiêu ngân lượng chứ? Hiện nay quốc khố trống rỗng, Nhiếp Chính vương phi này là muốn hao mòn quốc khố sao?
Chúc đại nhân căn bản không tin người của Đại Chu, Đại Chu và Bắc Mạc có quan hệ đối địch, bọn họ sao sẽ thật lòng giúp đỡ chứ?
Thương Mai nhìn bóng lưng của hắn ta, biết hắn ta là người của phái chủ chiến, cảm thấy bất lực sâu sắc.
Hiện nay người có thể giúp đỡ, chỉ có An công chúa rồi.
“Loan Loan, tối nay nhìn thấy Tô đại nhân rồi sao?” Thương Mai về phòng hỏi Loan Loan.
Loan Loan nói: “Xuống núi rồi.”
“Xuống núi rồi?” Thương Mai ngây ra: “Hắn từng tiếp xúc với bệnh nhân của khu phía tây, không thể xuống núi.”
Khi Trấn quốc Vương gia bọn họ lên núi, bởi vì lúc đó Thương Mai còn chưa dám chắc chắn, cho nên để bọn họ xuống núi.
Có điều may mắn là bọn họ không có tiếp xúc với bệnh nhân của khu phía tây, nên không đáng ngại.
“Là bệnh gì? Chẩn đoán chắc chắn rồi sao?” Loan Loan hỏi.
Thương Mai suy nghĩ một lát: “Ngươi gọi Nhu Dao và Linh Lợi qua đây.”
“Được!” Loan Loan thấy thần sắc của cô ngưng trọng, cũng không dám dông dài, lập tức liền đi gọi người.
Sau khi bốn người ngồi xuống, Thương Mai nói với bọn họ chẩn đoán của mình, cũng nói sự nguy hiểm của bệnh tình này cho bọn họ nghe.
Sau khi ba người nghe xong thì đều rất sửng sốt, bọn họ căn bản không ngờ lại nghiêm trọng như thế.
“Vậy... phải làm sao đây? Sẽ chết rất nhiều người sao? Sẽ bùng phát đại dịch sao?” Nhu Dao sợ hãi hỏi.
“Không biết, hy vọng sẽ không, nhưng ở khu bệnh dịch, đã có nhiều đợt bùng phát rồi, hiện nay không có kịp khống chế, đại dịch sẽ xuất hiện”
“Chúng ta nên làm gì? Chúng ta phải đi sao?” Linh Lợi bình tĩnh hỏi.
“Không, không, không thể đi, trước tiên không nói đến cái khác, chúng ta đều từng tiếp xúc với bệnh nhân, không thể đi được.” Thương Mai đưa tay ấn một chút: “Nghĩ một cách, thông báo cho An công chúa, cầm phương thuốc của ta xuống, để mọi người đều dùng.”
“Người có phương thuốc có thể chữa khỏi rồi sao?” Đáy mắt Loan Loan bỗng xuất hiện sự vui mừng.
“Không, phương thuốc này không thể chữa khỏi, chỉ là tăng cường sức đề kháng, còn thanh nhiệt tiêu độc, khu dịch bệnh, cần phải tiến hành tiêu độc trong phạm vi lớn, diệt nguồn lây nhiễm như chuột sâu bọ.
“Nhưng chúng ta không thể xuống núi, làm sao tìm được An công chúa?” Nhu Dao hỏi.
Đây là một vấn đề, trước đó không chẩn đoán ra, còn nói có thể cử người xuống núi, nhưng hiện nay đã chẩn đoán ra rồi, ba ngươi bọn họ đều không thể xuống núi, người của nơi này đều không thể xuống núi.
Còn nữa, những đại phu của cục Huệ Dân đó, cũng không thể đi.
Thời gian ủ bệnh của bệnh dịch hạch, là hai đến tám ngày, muốn xuống núi, bắt buộc phải cách ly khoảng tám ngày.
Nhưng, tám ngày sau, bên ngoài có tình trạng gì?
Ai cũng không dám nói.
Tô Mộc tối đó trở lại, sau khi hắn ta trở lại, Thương Mai đi tìm hắn ta.
“Vương phi, có chuyện gì sao?” Sắc mặt của Tô Mộc có hơi trắng bệch, thấy Thương Mai bước vào, hắn ta vội vàng đứng dậy.
“Tô đại nhân, ngươi có cách có thể liên lạc với công chúa không?” Thương Mai hỏi.
Tô Mộc gật đầu: “Có thể, hạ quan ngày mai có thể xuống núi, chỉ là Vương phi tìm công chúa có việc sao?”
“Ngươi không thể xuống núi, bây giờ ta đại khái chắc chắn bệnh tình rồi, là bệnh dịch hạch, là một loại bệnh có tính truyền nhiễm rất cao, sau khi ngươi xuống núi đã từng tiếp xúc với những ai?”
Ánh mắt của Tô đại nhân có hơi tránh né: “Hạ quan về nhà một chuyến.”
Thương Mai nhíu mày: “Ngươi về nhà rồi sao?”
Tô đại nhân nói: “Phải, hôm nay khi Trấn quốc Vương gia đến, dẫn đến một thị vệ, là hàng xóm với hạ quan, hắn nói với hạ quan, nói con trai của hạ quan phát sốt, liền về xem thử.”
“Ngươi đã tiếp xúc với con trai rồi sao?” Thương Mai bỗng trở nên khẩn trương: “Vậy ngươi phải mau chóng tìm một người, đưa phương thuốc của ta cho người nhà của ngươi, bảo bọn họ đều dùng.”
Tô đại nhân sững ra: “Dùng thuốc? Phương thuốc giúp giảm sốt sao? Vậy ngược lại thì không cần, khi hạ quan trở về, nó đã hạ sốt rồi.”
“Không phải, chúng ta đã từng tiếp xúc với bệnh nhân, có khả năng sẽ bị truyền nhiễm, đây là một loại bệnh có tình truyền nhiễm cao, gây nguy hiểm đến tính mạng, có thể truyền nhiễm thông qua hô hấp, đứa trẻ trong nhà ngươi đang sốt, sức đề kháng giảm thấp, nếu ngươi
mang mầm bệnh, nó có thể bị lây nhiễm”
Tô đại nhân kinh ngạc: “Lợi hại như vậy sao?”
“Phải...” Thương Mai nói ra sự lợi hại của bệnh dịch hạch cho hắn ta nghe, bao gom chuyện đã có bao nhiêu người đã chết vì bệnh dịch hạch cũng nói ra.
Tô đại nhân nghe lời mà cô nói, nhìn cô.
Hôm nay người của Trấn quốc Vương gia lệnh hắn ta xuống núi, hắn ta phải tiếp kiến Trấn quốc Vương gia, Vương gia nói, phu phụ Mộ Dung Khanh tâm tư khó lường, sẽ mưu hại Bắc Mạc, thậm chí sẽ tạo ra tin đồn, khiến cho bách tính của Bắc Mạc hoảng sợ.
Mà cô sẽ nghiên cứu ra phương thuốc, nhưng phương thuốc này chưa chắc có thể chữa khỏi bệnh dịch, thậm chí, sẽ có hại đối với cơ thể của bách tính Bắc Mạc.
Trấn quốc Vương gia bảo hắn ta để ý Hạ Thương Mai, nếu như nàng ta đưa ra phương thuốc, trộm trước rồi đưa cho ông ta, ông ta sẽ để ngự y xem qua, xem có phải có hại với con người hay không.
Lúc đó, hắn ta không quá tin lời của Trấn quốc Vương gia, bởi vì Nhiếp Chính vương phi mà hắn ta thấy, không phải là người như thế.
Nhưng hiện nay cô lại nói, bệnh này sẽ rất nguy hiểm, người của mấy nước đều sẽ vì bệnh này mà chết.
Cái này quá hoang đường rồi.
Nếu như câu nói này truyền ra ngoài, sẽ gây lên hoang mang cỡ nào chứ?
Tô Mộc đang nghĩ, liền nghe thấy Thương Mai nói tiếp: “Tình hình này, người bắt buộc phải lập tức bẩm báo Hoàng thượng, còn các ngươi có muốn tuyên bố chuyện này vào dân gian hay không, các ngươi tự mình quyết định, nhưng ta cảm thấy nếu cấp thiết không giấu được bách tính, để bọn họ biết tính nghiêm trọng của sự việc, cũng dễ phòng bị.”
Ở hiện đại, dịch bệnh tuy vẫn không thể làm đến mức hoàn toàn sáng tỏ, nhưng dân chúng có quyền biết chuyện nhất định, giống như bệnh dịch hạch nguy hiểm như này, bách tính nên biết.
Tô Mộc lại nghĩ đến câu nói mà Trấn quốc Vương gia nói, nếu như phu phụ Mộ Dung Khanh thành công, Đại Chu sẽ không đình chiến, bọn họ sẽ vào lúc Bắc Mạc chịu xâm hại của bệnh dịch mà cơ hội tiến vào.
Tô Mộc là người mong muốn hòa bình, luôn cảm thấy Trấn quốc Vương gia dã tâm bừng bừng, nhưng hiện nay nghĩ đến lời của ông ta nói, cảm thấy sống lưng lạnh toát một trận.
Nếu như những điều ông ta nói là thật, vậy thì, Bắc Mạc sẽ thật sự bị Đại Chu tiêu diệt.
“Tô đại nhân, ngươi nghe thấy lời ta nói không?” Thương Mai thấy hắn ta ngây người, gọi một tiếng.
Tô Mộc ngẩng đầu, nói thẳng vào Thương Mai: “Nghe thấy, Vương phi yên tâm, hạ quan sẽ nghĩ cách thông báo với An công chúa”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...