Ngày hôm sau, lúc Tiểu Khuyên đến hầu hạ Thương Mai, đã thấy người Hồ A Xuẩn đứng trong phòng của Thương Mai, nàng ta kinh ngạc, rồi lập tức tán thưởng: “Ngươi cũng nhanh thật đó, biết đường hầu hạ Vương phi luôn rồi.”
A Xuẩn “ừm” một tiếng rồi gật đầu, sau đó ra ngoài.
Thương Mai nhìn bóng lưng hắn, bật cười, sáng dậy giúp hắn dán râu, dán mất cả buổi sáng, xem ra phải thay đổi cách khác, mỗi sáng dậy đều phải dán râu cũng không dễ dàng.
“Vương phi sai hắn ra ngoài làm việc sao?” Tiểu Khuyên thấy hắn ra ngoài bèn hỏi.
“Đúng vậy, ta sai hắn ban ngày ra ngoài làm việc, tối hắn sẽ ở đây canh đêm.”. đam mỹ hài
Thương Mai phải tìm một lí do thích hợp, giải thích tại sao mỗi sáng hắn đều sẽ xuất hiện trong phòng cô.
“Canh đêm? Không phải từ trước đến nay Vương phi luôn không cần người canh đêm sao?” Tiểu Khuyên thấy lạ, hỏi.
“Ừm, ngày trước thôi, nhưng gần đây trong kinh có vài chuyện khác thường, thêm cả trước đó ta từng xảy ra chuyện, cảm thấy vẫn nên cẩn thận hơn một chút, được rồi, lát nữa ta còn phải đi đến phủ công chúa một chuyến, ngươi trải đầu giúp ta trước, tối qua đầu ta ngứa lắm, không biết có phải là do dầu gội của ta làm không tốt hay không.”
Chuyện chải đầu này cô không làm được, vì búi tóc của Vương phi ở triều đại này rất phức tạp, có lúc xuất hiện trong trường hợp chính thức, cô phải ngồi trước bàn trang điểm để bọn họ động tay động chân cả một giờ đồng hồ.
Tiểu Khuyên nói: “Không phải tối hôm trước mới gội đầu xong sao? Sao lại ngứa rồi?”
Tiểu Khuyên dùng lược sừng bò tách tóc ra, rồi chải đầu, chải một lúc, nàng ta đột nhiên kêu lên: “Trời ơi, Vương phi, người có chấy sao? Bị lây của Lễ Thân Vương sao?”
Việc Lễ Thân Vương bị lây bọ chét của Đại Kim rồi cạo đầu ai nấy đều biết, Thương Mai có chấy, người bị nghi ngờ hàng đầu chính là Lễ Thân Vương.
Thương Mai sợ đến xanh mặt: “Chấy?”
“Đúng vậy, nô tỷ bắt một con cho người xem.” Tiểu Khuyên lập tức vạch tóc cô ra, bắt một con chấy, dùng hai móng tay kẹp chết nó.
Thương Mai cảm thấy có chút chóng mặt, chắc chắn là lão Thất, hắn đã bao nhiêu lâu không gội đầu rồi chứ!
Chẳng trách hôm qua bắt được một đống.
Thương Mai bất lực nói: “Đừng búi tóc nữa, tùy tiện dùng thứ gì đó buộc lại cho ta đi, tiện bắt chấy.
Nếu búi tóc lại, trở về sẽ không dễ bắt chấy nữa.
Tiểu Khuyên lẩm bẩm: “Gần đây cũng không qua lại với Lễ Thân Vương mà, sao lại có chấy được chứ?”
Thương Mai có chút chột dạ, Lễ Thân Vương oan ức gánh tội danh này rồi, người ta cạo đầu xong đã hết chấy rồi còn đâu.
Thương Mai kê một đơn thuốc, sai Tiểu Khuyên đi bốc thuốc, trở về dùng nước nóng gội đầu, cô còn cố ý dặn dò: “Tối nay đun nước thì đun nhiều chút, tốt nhất là đun một nồi lớn.”
“Có thể khiến chấy biến mất sao?” Tiểu Khuyên hỏi.
“Đương nhiên rồi, gội hai ba lần là sẽ hết.”
Tiểu Khuyên bật cười: “Vậy là lãng phí mái tóc của Lễ Thân vương rồi.”
Thương Mai cũng cười: “Được rồi, ngươi đi đi, đúng rồi, lát nữa ngươi vào cung một chuyến, mời ma ma ra đây, phía bên Lương tân ta sẽ bảo Mai phi phái người khác tới hầu hạ.”
Ma ma đã đi theo cô được vài ngày rồi, mọi người đều biết giờ đây ma ma trung thành với cô, để một mình bà ta trong cung, sợ là sẽ khiến người khác ra tay.
“Vâng!” Tiểu Khuyên nói.
Ăn bữa sáng xong, Quế Viên đến đối chiếu sổ sách.
“Đã lên tay chưa?” Thương Mai nhìn Quế Viên, từ sau khi vào cung, đứa trẻ này đã cao lên rồi, bây giờ cũng khoảng một mét bảy mươi tám rồi.
Quế Viên ngại ngùng nói: “Là thầy giáo dạy tốt, đã quen cả rồi.”
“Làm cho tốt.” Thương Mai mở sổ sách ra, nhìn những dòng thu chi đều được viết vô cùng rõ ràng, không khỏi tán thưởng: “Làm tốt lắm”
Bây giờ chỉ tiêu của Vương phủ đã được khống chế, nhất là sau khi Quý thái phi rời đi, Nam Hoài vương lại tới một phủ được ban khác để ở, chỉ tiêu cũng càng ít đi.
Thương Mai cảm thấy, trong phủ không cần thiết có nhiều hạ nhân đến vậy, nghĩ một lúc, cô nói: “Lát nữa ngươi bảo Dương đại nhân qua đây một chút.”
Dương đại nhân là gia thần trong nhà, thay cô quản lí mọi việc trong phủ.
“Vâng.”
Thương Mai đã sớm thương lượng với Dương đại nhân về việc tiến hành giữ lại và đuổi bớt hạ nhân đi, người hầu hạ bên Quý thái phi đã bị đuổi hết toàn bộ, cũng đã được nhận tiền thôi việc.
Dương đại nhân nói: Vương phi, những người này đều là bán thân vào đây, nếu người cảm thấy không dùng đến nữa, sao không bán ra ngoài? Chúng ta còn có thể kiếm thêm ít ngân lượng.”
Tuy Dương đại nhân biết Vương phi này làm việc kì lạ, nhưng mà, việc từ bỏ ngân lượng mà không kiếm, rồi còn cho tiên đuổi đám hạ nhân đi, quả thực có chút ngu xuẩn.
Thương Mai nói: “Không, không bán nữa, bảo bọn họ tự rời đi đi, làm ăn buôn bán cũng tốt, về quê cũng tốt, rời khỏi Vương phủ rồi đi bán thân tiếp thì cũng là lựa chọn của bọn họ.”
Chung quy lại cô vẫn là người hiện đại, không thể nào yên lòng mà bán người được.
Xử lí xong chuyện trong phủ, Thương Mai ra ngoài, đi đến phủ công chúa.
Hôm nay tâm trạng tốt nên cô đã mua một bình rượu, còn sai người gọi Hạnh Nhi tới.
Cũng gọi cả Loan Loan, nhưng Loan Loan nói hôm nay phải về nhà mẹ cùng Tiêu Thác, nên không tới nữa.
Hồ Hạnh Nhi vừa vào cửa đã nhao nhao lên: “Hôm nay có chuyện tốt gì thế? Còn bảo hẳn ta tới đây uống rượu nữa”
Tráng Tráng cười nói: “Ta cũng không biết, Vương phi nói có chuyện tốt, ta nghĩ một lúc, sắp tới còn chuyện tốt gì nữa chứ?”
Hồ Hạnh Nhi nhìn xung quanh: “Loan Loan chưa tới à?”
“Loan Loan không tới, Tiêu Thác về rồi, hôm nay nàng ấy phải dính lấy Tiêu Thác mới được.” Thương Mai ngồi xuống, đặt rượu lên bàn, cười nói.
“Vậy thì tiếc thật đó, hôm nay Cầm Chi làm món bánh trân châu phỉ thúy mà nàng ấy thích nhất.”
“Người ta bây giờ cũng không thèm thứ này nữa rồi, bây giờ trong mắt nàng ấy, còn có gì tốt đẹp hơn Tiêu Thác đâu?”
“Còn không phải sao?” Thương Mai vẫn chưa nói chuyện vui, thấy Hồ Hạnh Nhi bèn nhớ đến lời gửi gắm của Tôn Phương Nhị, bèn lấy Bách Ngọc Quan Âm ra đưa cho nàng ta: “Đây là Tôn Phương Nhi bảo ta đưa cho ngươi, nói bây giờ nàng ấy không xứng với miếng ngọc này nữa.”
Hồ Hạnh Nhi nhận lấy: “Chuyện gì vậy? Trước kia ta còn thấy nàng ấy rất thích mà?”
“Bây giờ nàng ấy đang ở Hi Vi cung, người đã gây đi nhiều lắm, ta cũng không biết nàng ấy đang làm gì.”
“Nàng ấy nói không xứng với miếng ngọc này?” Hồ Hạnh Nhi cảm thấy kì lạ.
“Đúng vậy, nàng ấy nói như vậy đó, đã hỏi kĩ rồi, nhưng nàng ấy không nói thêm gì cả.” Thương Mai nhớ lại nàng ta nói phải mau chóng tiễn Lâm Lâm và mẫu thân đi, xem ra vẫn phải tin lời nói này, ngày mai là bảo mẫu thân rời khỏi kinh thành rồi.
Chỉ là, đột nhiên phải rời đi, cũng không biết là sắp xếp đi đâu mới tốt, có lẽ có thể đi nương tựa Liên đại học sĩ.
Tráng Tráng mở bình rượu ra, ngửi một lúc: “Rượu hoa quế lâu năm, nặng đấy, nói đi, hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì tốt.”
Thương Mai vòng vo: “Là chuyện tốt, nhưng không phải chuyện tốt của ta.”
Hồ Hạnh Nhi thấy lạ nói: “Không phải chuyện tốt của người mà ngươi còn mang rượu tới chúc mừng? Đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây rồi.”
“Dù sao cũng đáng để chúc mừng.” Thương Mai rót rượu, thấy Cầm Chi cầm bánh ngọt tới: “Cầm Chi, ngươi đi làm vài món nhắm rượu đi, bánh ngọt này không hợp để uống rượu.”
“Còn rắc rối vậy nữa” Tráng Tráng trợn mắt, cười nói với Cầm Chi: “Nghe theo nàng ấy đi, làm vài món qua đây, rồi làm thêm thịt cừu chiên nữa.”
“Công chúa vẫn luôn nhớ nhung món thịt cừu chiên nhỉ, được, nô tỳ sẽ đi làm ngay, làm xong nô tỳ cũng sẽ nghe xem rốt cuộc là có chuyện vui gì, có đáng để ăn thịt cừu chiên hay không.” Cầm Chi nói xong, bèn rời đi làm việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...