Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Trong lòng Thương Mai cũng lấy làm ngạc nhiên: "Có ý gì? Máu của ngươi chỉ làm được nhiều đó thôi sao? Sao lại như thế chứ?"

"Không có gì, ngươi đừng nhiều chuyện, nhớ kỹ những gì ta nói, tuy dấm có thể ức chế được cổ trùng, nhưng nếu Nam Hoài vương chết thì hắn ta cũng sẽ mất mạng thôi, cũng nhờ dùng dấm ức chế trong thời gian dài nên cổ trùng con sẽ chậm hơn cổ trùng gốc một chút, nhưng dù thế thì ngươi cũng chỉ có khoảng nửa tháng để giải cổ độc thôi. Và việc giải cổ chỉ có thể thực hiện sau khi cổ trùng gốc đã chết, bởi vì xác chết của cổ trùng gốc trong người Nam Hoài vương là yếu tố rất quan trọng trong quá trình giải cổ độc."

Tới giờ thì việc nghiên cứu của Thương Mai về cổ trùng vẫn chưa có tiến triển gì, cô muốn hỏi thêm nhưng Tôn Phương Nhi chỉ nói một câu rồi vội bỏ đi: 'Mau đưa nó cho mẫu thân và đệ đệ của cô đi, nhanh lên!"

Thương Mai giật thót, cô chợt nhớ tới chuyện mà trước kia Hoàng thượng hỏi mẫu thân, lẽ nào hắn đang có âm mưu gì với mẫu thân sao?

Thương Mai lao ra tới túm lấy tay Tôn Phương Nhi: "Ta còn một câu hỏi cuối, bệnh của Hoàng thượng đã khỏi chưa?"

Tôn Phương Nhi nở một nụ cười khó hiểu: "Hắn tưởng mình đã khỏi rồi."

Nàng ta vùng khỏi tay cô: "Ta không thể ở lại lâu được, Hoàng thượng đã phái người theo dõi ta, ta nói là mình tới phủ Nhiếp Chính vương để lấy đồ của mình, bây giờ đã lấy được rồi, ta phải đi thôi."

Hoàng thượng ân chuẩn nàng ta rời cung về phủ để lấy đồ, vậy ắt hẳn thứ đó phải có tác dụng với Hoàng thượng, nếu không thì hắn sẽ không cho phép nàng ta tự đi ra ngoài như thế.

Đúng thật là Thương Mai cũng thấy có người đi theo nàng ta, là Lộ công công và một tên thái giám nữa, tay tên đó cầm hai chiếc bình, Thương Mai biết đó chính là cổ trùng.

Xem ra Hoàng đế thật sự rất tin tưởng nàng ta.

Sự thay đổi đột ngột của hắn ta khiến Thương Mai thấy rất khó hiểu.


Nhưng nghĩ đến việc hắn đã làm với Tráng Tráng, cô cũng chẳng thấy thắc mắc nữa.

Hoàng thượng trước giờ vẫn luôn là một kẻ vô cùng coi trọng quyền lực, lúc mắc bệnh không có ai chữa được, hắn ta đã dần dần chấp nhận sự thật rằng mình sắp rời khỏi nhân thế. Nhưng rồi nàng ta đã xuất hiện, giúp hắn bước vào trung tâm quyền lực một lần nữa, sau này Tôn Phương Nhi lại dùng cổ trùng để chữa bệnh cho hắn, hẳn cho rằng mình sẽ khỏi bệnh, dù gì hắn vẫn còn trẻ mài

Một kẻ gần như đã rơi khỏi vòng quay quyền lực như hắn, giờ lại lần nữa có được địa vị tối cao, giờ đây có lẽ hắn đã rất điên cuồng rồi.

Tâm lý của hắn cũng giống như một kẻ đã mất đi người mình yêu, nhưng rồi lại lần nữa có được vậy, sau mất mát người ta sẽ quý trọng thứ đó hơn gấp bội, sẽ làm hết mọi cách để bảo vệ.

Hơn nữa khi lấy lại được thứ gì, tham vọng sẽ càng bành trướng hơn, cứ ngỡ mình là cái rốn của vũ trụ, hắn ta sẽ khao khát nhiều thứ hơn nữa.

Một người bình thường có tâm lý méo mó như vậy đã rất đáng sợ rồi, vậy mà hắn ta còn là Hoàng đế, nắm trong tay quyền sinh sát của cả thiên hạ.

Thương Mai nhận thấy nguy hiểm đang bao vây, Dạ vương và Lương vương sẽ không thể nào ngăn nổi khí thế của hắn ta.

Nhưng ngay lúc này Thất đang ở trên chiến trường.

Hai ngày sau, Tô Thanh và Tiêu Thác trở lại kinh thành vào lúc hoàng hôn buông xuống.

Sau khi về tới kinh thành, hai người họ đã đi thẳng vào cũng để báo cáo.

Lúc rời cung thì cũng đã là giờ hợi.


Dạ vương, Lương Vương và Tráng Tráng đều đang có mặt trong phủ Nhiếp Chính vương, cả Trần thái quân cũng bị Loan Loan kéo tới cùng chờ hai người họ, vì Tráng Tráng đã tìm người chuyển lời cho hai người họ ngoài cửa cung, dặn họ sau khi rời đi cũng thì phải tới phủ Nhiếp Chính vương ngay.

Lúc Tiêu Thác và Tô Thanh bước vào, trông bọn họ có vẻ rất mệt mỏi, dáng vẻ rã rời, xem chừng đã sức cùng lực kiệt rồi.

Loan Loan trông thấy Tiêu Thác thì liền tiến lên, nhưng nàng ta cũng không tới quá gần, chỉ đứng đó rồi hồi hộp nhìn hắn, hai mắt như sáng rỡ lên.

Tiêu Thác lại bật cười rồi nói: "Muội gây đi rồi." Sau đó đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, rồi lại vuốt ve khuôn mặt của nàng, ở đây có nhiều người như vậy, tất nhiên họ sẽ không ôm nhau, phong tục ở đây không cởi mở đến vậy.

Loan Loan cũng nở nụ cười, mắt hoen lệ: "Tuy rằng huynh bị đổi về như vậy ta không nên thấy vui vẻ, nhưng được gặp lại huynh, ta rất vui, lại thấy mừng vì Hoàng đế rút huynh về."

Mọi người nghe vậy đều bật cười, đúng là một cô gái thành thật.

Nhờ câu nói này của nàng mà bầu không khí cũng bớt căng thẳng đi phần nào, sự căng thẳng của mọi người cũng dịu đi đôi chút.

Sau khi được mời vào trong ngồi thì hai người bọn họ liền uống tu một chén trà lớn, sau đó còn hỏi: "Có còn không?"

"Khát đến thế sao? Chẳng nhẽ trong cung không có lấy miếng nước nào sao?" Trần thái quân nhíu mày nói.

Khuôn mặt của hai người họ trắng bệch, môi khô nứt, xem ra thật sự đang rất khát.


"Làm gì có trà chứ. Bọn ta ở trong cung Hi Vi suốt hai canh giờ Hoàng thượng mới chịu tiếp kiến, nhưng cách một lớp màn, bọn ta cũng chẳng thấy được mặt mũi hắn, sau đó con hỏi một lèo, chuyện nhỏ nhặt gì cũng phải hỏi cho rõ, trả lời hắn mà ta khô cả cổ họng, vậy mà cả một ngụm nước cũng không có." Tô Thanh kể khổ.

Mọi người nhìn nhau, đoạn Dạ vương thản nhiên nói: "Ai không biết chắc còn tưởng hắn là người trực tiếp ra trận nửa kia."

Thương Mai nhìn Tiêu Thác: "Vương gia... ổn chứ?"

"Ổn cả” Tiêu Thác cười nói: "Ngài ấy tất nhiên là rất khỏe."

Nụ cười ấy có gì đó rất lạ.

Khiến Thương Mai thấy hơi bất an.

"Đúng rồi, quân Bắc Mạc lùi về ba mươi dặm, hai người đã điều tra được gì chưa?" Trần thái quân quan tâm tình hình chiến đấu hơn.

"Chuyện này còn phải hỏi sao? Lui về sau ba mươi dặm thì chính là Hắc Hà, quân ta không am hiểu thủy chiến và cũng không có đủ tàu chiến, nếu chiến đấu ở Hắc Hà thì cũng ta làm gì có đường thắng chứ? Đây là mưu kế của Tân Châu dụ chúng ta vào tròng." Tô Thanh nói.

"Vậy là thật ra Vương gia đã nhận được ý chỉ của Hoàng thượng rồi?" Trần thái quân hỏi.

"Có đọc thánh chỉ rồi, nhưng chúng ta cũng đâu thể tấn công được, xuất binh đồng nghĩa với việc đã trúng bẫy.' Tiêu Thác nói.

"Ừm, đúng là không thể tấn công" Trần thái quân trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vậy Vương gia có kế hoạch gì không? Cứ kéo dài như vậy cũng chẳng phải cách hay."

Tô Thanh nói: "Có thì có đó, nhưng Hoàng thượng chắc chắn sẽ không đồng ý đâu, hơn nữa cứ để triều đình nhúng tay vào trận chiến thì sẽ rất bất lợi cho quân ta. Thế nên Vương gia đã quyết định một chuyện, còn quyết định đó là gì thì ta không thể nói được, đó là bí mật quân sự.


Biết Mộ Dung Khanh đã có kế hoạch, mọi người cũng bớt lo phân nào.

Tô Thanh đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, trên đường về kinh bọn ta nghe tin Quý thái phi bị bắt rồi chết trong địa lao, chuyện gì xảy ra vây?"

Lương vương kể lại chuyện Quý thái phi ám sát rồi bỏ trốn, sau đó lại bị Nam Hoài vương bắt về.

"Ra là vậy, chuyện ám sát bọn ta cũng có biết, cũng biết Vương phi bị bắt lại, ám vệ từng thông báo, nhưng bọn ta cũng không biết kết quả của chuyện này ra sao, đúng là lãng xet.'

Thương Mai hơi căng thẳng nhìn Tô Thanh: "Vương gia biết chuyện ám sát rồi có ý kiến gì không?"

"Người tự hỏi ngài ấy đi... Chờ đến khi ngày ấy về lại hỏi." Tô Thanh nói.

Thương Mai nhíu mày nói: "Sao hai người lại như thế chứ? Cứ như đang giấu diếm chuyện gì vậy, lẽ nào sau khi xuất chinh về đã chẳng còn tin tưởng bọn ta nữa rồi sao?"

Tiêu Thác lắc đầu nói: "Không phải, có lẽ là do hơi mệt thôi."

Thương Mai thấy hai người họ đúng thật là đang mệt rã rời, màn trời chiếu đất quay về đây, đến cả nước còn chưa được uống đã phải vội vào cung báo cáo nhiệm vụ ngay lập tức, sao có thể không mệt cho được?

"Được rồi, không nói nữa, ăn cơm trước đã, ta gọi người hầu chuẩn bị đồ ăn và rượu mở tiệc chào đón hai người." Thương Mai vội sai người đi dọn thức ăn lên.

Tiêu Thác la lớn: "Đúng đó, mau đem rượu và thức ăn ra đây, ta sắp chết đói đến nơi rồi."

Đồ ăn rất phong phú, những món ăn do Thương Mai tự chọn lựa đều rất hợp khẩu vị của hai người họ, bữa cơm này hai người ăn rất nhiệt tình, chẳng lâu sau thức ăn đã vơi hết mà hai người họ vẫn chưa đã ghiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui