Mai phi nói: “Nhưng làm sao để kẻ liền lạc kia tự xuất hiện đây?”
Dạ Vương nói: “Mai phi, bây giờ bà dẫn Tam Nhi ra ngoài dạo một vòng, để người kia thấy Tam Nhi đã không còn dấu hiệu trúng độc, kẻ liền lạc chắc chắn sẽ đến hỏi tình hình.”
Mai phi nói: “Nhưng cho dù người liền lạc tới hỏi tình hình thì cũng lén hỏi Tiểu Thanh, nhưng Tiểu Thanh đã chết rồi.”
Dạ Vương nhìn Linh Lợi, lúc này không đợi hắn ra lệnh, Linh Lợi đã tự đi ra ngoài.
Tam hoàng tử tò mò đi theo ra ngoài xem thử. Lát sau bỗng có tiếng nôn mửa truyên đến, Tam hoàng tử nghiêng ngả lảo đảo trở về, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch: “Trời ơi, lột da rồi.”
Mai phi hoảng sợ ôm chặt Tam hoàng tử, sợ hãi nhìn Dạ Vương: “Vậy là... lột da thật sao?”
Dạ Vương ngồi xuống, thân thái ung dung, đón lấy Tam hoàng tử đang đi tới trước mặt: “Tam Nhi à, người này chết rồi mới lột da, thật ra không thú vị chút nào, không thể tìm thấy niềm vui từ nó. Chờ tới khi chúng ta bắt được Quý thái phi, ta sẽ lột sống da bà ta để làm cho cháu một đôi giày da nhỏ, cháu dám mang không?”
Tam hoàng tử nhớ tới sự độc ác của Quý thái phi, hắn ta bỗng có dũng khí, dứt khoát nói: “Hoàng thúc dám làm, cháu cũng dám mang.”
Dạ Vương cười nói: “Được, can đảm lắm. Nhưng mà hoàng thúc muốn nói với cháu, lột da người sống là hình phạt tàn khốc nhất, chỉ có người tội ác tày đình mới có thể dùng thủ đoạn này, cháu nhớ kỹ chưa?”
“Cháu nhớ kỹ rồi ạ!" Tam hoàng tử gật đầu nói, ánh mắt sáng ngời.
Dạ Vương vô vai hắn ta: “Tốt lắm, không uổng công Thất hoàng thúc thương cháu.”
Tam hoàng tử thấy hắn nhắc đến Thất hoàng thúc, liền nói: “Khi nào Thất hoàng thúc trở về vậy ạ? Cháu thấy nhớ thúc ấy rồi."
“Thất hoàng thúc của cháu sắp trở về rồi.” Dạ Vương nói rất chắc chắn.
Tam hoàng tử lập tức nở nụ cười: “Chờ cháu trưởng thành rồi cũng muốn chinh chiến sa trường, lập công vì nước, bảo vệ biên giới Đại Chu, bảo vệ con dân Đại Chu ta giống như Thất hoàng thúc."
“Thằng nhóc này có tiền đồ!” Dạ Vương tán thưởng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Mai phi, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Mai phi nương nương đừng lãng phí một đứa trẻ tốt như vậy, sau này nó sẽ có tương lai xán lạn. Bà là Mẫu phi thì nên gặp chuyện không hoảng hốt, bình tĩnh một chút, có gì phải bàn bạc với chúng tôi nhiều hơn, không có gì là không thể giải quyết cả.”
Mai phi cực kỳ hổ thẹn: “Được, bổn cung nhớ rồi.”
Sau khi lột da rồi lập tức xử lý xong, con quay... à không, Linh Lợi lại lập tức trở về Huệ Khánh Cung một chuyến, không bao lâu đã trở lại.
Nàng ta đã thay quần áo của Tiểu Thanh, ở trong phòng hóa trang một lát rồi đi ra. Mai phi kinh hãi: “Ngươi...”
Đây rõ ràng là dáng vẻ của Tiếu Thanh.
Linh Lợi cười nói: “Mai phi nương nương đừng sợ, thuộc hạ không phải Tiểu Thanh.”
Mai phi đương nhiên biết cô ta không phải Tiểu Thanh, nhưng thấy một người đã chết lại đột nhiên sống sờ sờ đứng trước mặt mình thì không khỏi hơi sợ hãi.
Mai phi dắt Tam hoàng tử ra ngoài đi dạo một vòng theo lời dặn dò của Dạ Vương.
Quả nhiên, không bao lâu sau, ám vệ âm thầm ẩn nấp đã phát hiện có một người đang thăm dò, gõ lên tường ba cái.
Linh Lợi đi ra ngoài, người nọ liền đi phía trước. Linh Lợi đi theo gã tới dưới một cây hòe, người nọ ngó thấy bốn phía không có ai thì bông tức giận nói: “Ai bảo ngươi giải độc cho Tam hoàng tử? Quý thái phi nói chờ bà ấy ra lệnh mới được giải độc.”
Linh Lợi á một tiếng: “Nhưng Quý thái phi đã nói bắt được Vương phi của Nhiếp Chính vương là có thể giải độc mà.”
“Nhưng bắt được Vương phi của Nhiếp Chính vương thì có lợi ích gì? Chuyện muốn Mai phi làm còn rất nhiều, ai đã nói như vậy với ngươi? Khi ta truyền đạt mệnh lệnh, đã dặn ngươi nhất định phải chờ Quý thái phi ra lệnh mới được giải độc ”
Linh Lợi ra vẻ sợ hãi: “Vậy ta phải làm sao bây giờ? Giờ đã giải độc rồi, hơn nữa Mai phi cũng không dung thứ cho ta nữa. Nếu không phải e dè ta là người của Quý thái phi, thì mấy ngày nay bà ta nhất định đã giết ta rồi.”
“Ai bảo ngươi ngu xuẩn? Có người làm việc như ngươi sao? Trước kia thấy ngươi cũng là người nhanh nhẹn, ai ngờ lúc quan trọng lại phạm sai lầm lớn như vậy. Nhưng chuyện ngươi có thể làm Mai phi bắt được Vương phi của Nhiếp Chính vương cũng là một công lao. Ngươi nghĩ cách chuồn ra ngoài rồi đi tìm Quý thái phi, ở bên cạnh bà ấy đợi lệnh đi.”
“Vâng, vâng, nhưng Quý thái phi đang ở đâu?” Linh Lợi hỏi.
“Ngươi cứ ra khỏi cung rồi đi tìm Lâm đại nhân, ông ta sẽ sai người đưa ngươi đi.”
“Vâng, tạ ơn công công!” Linh Lợi biết ơn nói.
Người nọ xoay người rời đi, Linh Lợi lui lại thì nhìn thấy một người thoáng bay qua ngọn cây, bám theo người phía trước.
Linh Lợi trở về báo cáo cho Dạ Vương, hẳn cười lạnh: “Vị Lâm đại nhân này à, trước đây vì cháu gái lão bị phế hậu tứ hôn cho Lương Vương, nên chiếm được cơ hội làm quan, lại vẫn không an phận, dám cấu kết với Quý thái phi. Được rồi, ngươi đi đi.”
“Vâng!” Linh Lợi xoay người rời đi.
Mai phi nói: “Nếu biết người đó là nội ứng của Quý thái phi, vì sao không bắt luôn?”
“Bắt làm gì? Không phải nên bắt luôn cả một mẻ sao? Bắt một tên thì có ích gì chứ?” Dạ Vương cười lạnh nhạt.
Nói đến Thương Mai và Mai phi cùng lên núi, cô chưa từng tới chùa Trấn Quốc nên không biết đường lên núi lại xa xôi như vậy, Mai phi đi lại rất chậm, đã thế còn lạc đường.
May mắn có một người thợ săn xuất hiện, Mai phi vội vàng gọi gã lại, cho gã bạc để gã dẫn tới chùa Trấn Quốc.
Lên tới lưng chừng núi, Thương Mai liền thấy có gì đó không đúng, bởi vì càng đi lại càng vào sâu trong rừng rậm. Nhưng người thợ săn lại nói đây là đường tắt, nên lên núi sẽ nhanh hơn.
Tới khe núi, mấy người nghỉ tạm một lát thì thấy trong rừng rậm tản ra làn khói đặc, rồi nhanh chóng bị thổi tới. Thương Mai hét lên một tiếng không hay rồi, nhưng đã quá muộn. Khói đặc đã lan tới đây, đầu cô choáng váng, nháy mắt liền mất đi ý thức.
Trước khi hôn mê, cô thấy Mai phi và cung nữ cũng ngã xuống đất.
Khi cô tỉnh lại, bốn phía đã đen kịt.
Toàn thân cô không còn một chút sức lực, cơ thể cũng giống như một nắm bông, nhẹ đến mức như mình sắp bay lên.
Cô từ từ bò dậy, xung quanh không có một chút ánh sáng, tối đen không thể nhìn thấy năm ngón tay. Cô gọi một câu: “Có ai không?”
Ngoài cửa có tiếng bước chân, nhưng không đẩy cửa đi vào mà tiếng bước chân ngày càng xa, như là đi bẩm báo.
Cô sờ soạng đi về phía tiếng bước chân, có một cánh cửa đá lạnh như băng. Thương Mai kết luận đây là một thạch thất kín như bưng.
Cô ngồi xuống ngưng thần định khí, nhưng vẫn không thể nghe thấy tiếng gió từ bốn phía thì càng thêm khẳng định.
Hồi lâu sau, bên ngoài truyên đến tiếng bước chân. Thương Mai đứng lên, lui về phía sau hai bước, nghe thấy tiếng của đá bị đẩy ra, không giống như tay người đẩy mà là cơ quan mở ra.
Trước mắt bỗng sáng ngời, người còn chưa bước vào, cây đuốc đã chiếu sáng mật thất này.
Đôi mắt Thương Mai đã quen với bóng đêm, trước mắt bỗng nhiên sáng chói khiến cô vô thức che mắt, từ từ quay đầu đi.
Hình ảnh người trước mắt đã trở nên rõ ràng, Thương Mai cong môi: “Thì ra là mẹ chồng tốt của ta.”
Đứng trước mặt Thương Mai đúng là Quý thái phi sau khi ám sát thất bại đã bỏ chạy.
Bà ta vẫn mặc một bộ triều phục Quý thái phi, tay áo rộng cần vạt, mép áo thêu chỉ vàng, tóc mai dính chặt, bộ diêu tua yên lặng bên tai, khuôn mặt trầm tĩnh. Nếu nét oán hận trong đáy mắt kia không quá rõ ràng, thì bà ta chắc chắn sẽ là một Hoàng thái hậu tôn quý coi thường chúng sinh.
Bà ta cười lạnh một tiếng: “Hạ Thương Mai, ngươi rơi vào tay ai gia rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...