Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Trần Thái Quân nói: "Vương phi không khoẻ, ở bên trong kiệu sao? Các nàng ngồi xe ngựa tới à."

"Xe ngựa khó lên núi, bởi vậy bình thường khách hành dâng hương nếu không tiện đi bộ thì sẽ dùng cỗ kiệu để kiệu phu khiêng lên."

"Hiện giờ đã tìm những nơi nào rồi?" Lão Thái Quân tạm thời vẫn chưa thể đưa ra phán đoán nhưng thanh danh của chùa Trấn Quốc rất tốt, theo lý thuyết không thể hợp tác với phe phái để bắt cóc Thương Mai.

"Đã tìm khắp chùa Trấn Quốc rồi, hiện giờ đang phái đệ tử tìm dọc xuống chân núi, nhưng chùa Trấn Quốc được xây trên đỉnh Lân Sơn, khu vực xung quanh đều là rừng rậm trải dài mấy trăm dặm, nếu thật sự gặp chuyện không may ở Lân Sơn thì chỉ tìm thôi là rất khó." Đại sư trụ trì thở dài nói.

Trần Thái Quân hiểu rõ sự phức tạp của Lân Sơn, kiến tạo chùa Trấn Quốc ở đây vốn là để hấp thụ thiên địa linh tú khí, núi non Linh Sơn trải dài mấy trăm dặm, khắp nơi là rừng rậm, chỗ cao nhất của núi cũng chìm ngập trong mây.

"Mai phi nương nương cùng Vương phi tới đây dâng hương hay làm gì?" Trần Thái Quân hỏi.

"Thật ra lão nạp chỉ gặp Mai phi nương nương, Mai phi nương nương đến dâng hương, sao chép kinh Phật, sau đó cúng dường cho chùa, lưu lại ước chừng hai canh giờ thì rời đi."

"Đại sư nói người không hề nhìn thấy Vương phi?"

"Không, lúc Vương phi tới vẫn luôn ở trong kiệu nghỉ ngơi, Mai phi nương nương nói Vương phi không khoẻ nên lão nạp liền cho người mời Vương phi đến sương phòng nghỉ ngơi, cỗ kiệu được nâng tới tận cửa, lão nạp không đi theo, về phần lúc rời đi, Mai phi nương nương sai người nâng cỗ kiệu tới tận cửa đón Vương phi ra."

"Vậy ngươi có nghe được giọng nói của Vương phi không?"


Trần Thái Quân hoài nghi, Thương Mai không hề lên núi hoặc có lẽ đã gặp chuyện trên đường lên núi rồi.

Nhưng nàng ta lại cố tình đưa Thương Mai theo để tug hỏa mù, che giấu tai mắt của mọi người, giả bộ Thương Mai có đến đây.

Bây giờ có điều tra thêm cũng vô dụng, nếu Thương Mai bị ngộ hại trên đường lên núi thì núi này lớn như vậy, thật sự rất khó tìm.

"Được rồi, trước tiên cứ đi tìm đã." Lão Thái Quân cũng hết cách rồi, chỉ có thể trông chờ vài việc Tráng Tráng có tìm được manh mối nào ở chỗ Mai phi không, tốt nhất là Thương Mai đang ngồi trên xe ngựa của Mai phi.

Tráng Tráng rất nhanh đã tới, vừa vào cửa, nàng ta liền hỏi đại sư trụ trì: "Mai phi nói Vương phi muốn ở lại chùa Trấn Quốc hai ngày, có chuyện này không?"

Đại sư trụ trì lắc đầu: "Công chúa, Vương phi không hề xin ở lại trong chùa, thậm chí, lão nạp cũng chưa từng gặp qua Vương phi."

Trần Thái Quân đem mới vừa rồi đại sư nói cho Tráng Tráng nghe những lời đại sự trụ trì vừa mới kể rồi lại hỏi: "Mai phi nói Thương Mai tự mình ở lại chùa hai ngày?"

"Đúng vậy, nàng ta nói tam hoàng tử bị bệnh, nàng ta phải hồi cung, nhưng Thương Mai không muốn đi." Tráng Tráng cực kỳ tức giận: "Sớm biết như vậy, ta đã đưa nàng ta đến đây, ép hỏi nàng ta nói ra nơi Thương Mai đang ở."

"Nếu nàng ta đã nói vậy thì sẽ không hại Thương Mai." Trần Thái Quân suy nghĩ một chút: "Trước tiên phái người tìm xung quanh đã rồi dùng bồ câu đưa tin cho Dạ vương, bảo hắn ép hỏi Mai phi."

"Người có mang theo bồ câu đưa thư sao?"


“Có, ra khỏi nhà sao có thể không mang theo bồ câu đưa tin?" Lão Thái Quân xoay người đi ra ngoài.

Lúc Dạ vương nhận được bồ câu đưa tin thì đã là ngày hôm sau.

Hắn trực tiếp đến Nhạc Thanh Cung, cung nữ chưởng sự bên cạnh Mai phi là Tiểu Thanh ra ngăn lại: "Vương gia, Mai phi nương nương trúng phong hàn, không thể gặp bất cứ ai.”

"Cút ngay!" Dạ vương lạnh lùng nói.

"Xin lỗi, nương nương có chỉ, ai cũng không gặp." Tiểu Thanh không chút nào sợ hãi, đứng chắn trước mặt Dạ vương.

Dạ vương cau mày, trực tiếp xông vào, người trong cung Mai phi không ngăn được liền chạy theo.

Mai phi kỳ thật đã thức dậy từ sớm, thấy Dạ vương xông vào, nàng ta vung tay sai cung nhân đi ra ngoài, thản nhiên nói: "Dạ vương đây không xem bản cung ra gì à, Nhạc Thanh Cung này, nói xông là xông vào sao."

"Thất tẩu đâu?" Dạ vương không nhiều lời, hỏi thẳng.

"Bản cung đã sớm nói cùng công chúa rồi, Thương Mai tự mình ở lại chùa Trấn Quốc và bảo bản cung về trước.”

“Thất tẩu không ở chùa Trấn Quốc, đại sư trụ trì chưa từng gặp mặt hoàng thẩm, có phải ngươi đã ra tay với hoàng thẩm trên đường lên núi rồi không?"


"Dạ vương nói gì vậy? Tại sao bản cung phải hại Vương phi?" Mai phi tức giận nói.

"Đừng giả điên với bổn vương để lừa người, việc này, nếu ngươi không chịu khai thì hãy tới trước mặt Hoàng Thượng nói cho rõ."

Mai phi nghe phải đến gặp hoàng thượng liền có chút sợ hãi, giọng điệu liền mềm mỏng nhưng vẫn khăng khăng nói không biết: "Có đến trước mặt hoàng thượng thì bản cung vẫn sẽ nói những lời này, Vương phi tự mình ở lại chùa Trấn Quốc, bản cung sao có thể ép nàng ấy về chứ? Đại sư trụ trì nói chưa từng gặp nàng cũng chẳng có gì kỳ lạ, bởi vì lúc đi trên đường nàng liền nói mình không khỏe, dọc đường nhờ kiệu phụ đưa lên núi, lên tới chùa Trấn Quốc, đại sư trụ trì nghe nói nàng không khỏe, liền để nàng vào sương phòng nghỉ ngơi, lúc rời đi, nàng nói thích sự tĩnh lặng của chùa Trấn Quốc, muốn nán lại hai ngày nên bản cung đã tự mình quay về.”

Những gì nàng ta nói nghe thì có vẻ là ổn thỏa cả nhưng từng từ từng chữ đều ẩn chứ vấn đề.

"Được, một khi đã như vậy thì mời Mai phi theo bổn vương đến chùa Trấn Quốc một chuyến!" Dạ vương nói xong, giơ tay: "Người đâu, mời Mai phi lên xe ngựa."

Lập tức liền có hai người phụ nữ mặc thường phục tiến vào, hai người này bước chân thoăn thoắt, trang phục không giống với các cung nữ bình thường khác, có lẽ là người của Tố Nguyệt Lâu.

Hai người giữ chặt Mai phi, đưa nàng ta ra ngoài, Mai phi hoảng sợ hét lớn: "Dạ vương, ngươi thật to gan, dám cưỡng ép hậu phi ngay tại Nhạc Thanh Cung này?"

Tam hoàng tử nghe được tiếng kêu, từ bên trong chạy ra: "Hoàng thúc, mẫu phi, có chuyện gì vậy?"

"Hoàng nhi, con quay về đi, không phải chuyện của con!" Mai phi vội vàng nói.

Dạ vương cũng nhìn thấy tam hoàng tử, sắc mặt khẽ biến: "Ngươi làm sao vậy?"

Môi của tam hoàng tử chuyển sang màu tím đen, còn đôi mắt đỏ hoe, trông rất đáng sợ.


Mai phi thoát khỏi người phụ nữ mặc thường phục và chạy đến ôm tam hoàng tử, "Hắn bị bệnh."

Dạ vương bước tới, đưa tay ra quẹt nhẹ lên môi tam hoàng tử, không phải nhuộm màu mà giống như là trúng độc.

"Mẫu phi!" Tam hoàng tử dường như biết điều gì đó, đột nhiên nắm lấy cánh tay của Mai phi: "Có phải người không?"

Mai phi sắc mặt tái nhợt, kéo hắn đi vào trong, "Mau vào trong đi, đừng ra ngoài."

Tam hoàng vùng ra khỏi tay nàng ta, tức giận nói: "Có phải người đã ra tay với hoàng thẩm thẩm rồi không? Người điên rồi sao". Xin hãy đọc truyện tại ( TRÙMT RUYỆN. C O M )

Dạ vương nghe đến đó, đại khái cũng hiểu được chuyện gì, hắn giơ tay lên, cho người trong sảnh lui ra hết rồi kéo Mai phi cùng tam hoàng tử vào trong điện, đóng cửa lại.

"Có người hạ độc tam nhi bảo ngươi hại Thương Mai, đúng không?" Dạ vương nhìn chằm chằm Mai phi hỏi.

Mai phi hốt hoảng lắc đầu: "Không, ngươi đừng nói bậy, không phải, hắn không phải trúng độc, hắn là bị bệnh."

"Bị bệnh thì sao không mời ngự y? Mai phi, là ai hạ độc? Là người của Quý thái phi? Nàng dùng tam nhi để khống chế ngươi?" Dạ vương cao giọng hỏi.

Tam hoàng tử quỳ phịch xuống trước mặt Mai phi, khóc nói: "Mẫu phi, hoàng thẩm thẩm đối với nhi thần rất tốt, lại còn nhiều lần giúp chúng ta, người không thể lấy oán trả ơn được, người hại nàng để cứu nhi thần thì nhi thần còn mặt mũi nào mà gặp hoàng thúc?"

Mai phi nghe xong lời này cũng khóc, ôm cổ tam hoàng tử, tuyệt vọng nói: "Mẫu phi cũng không muốn làm như vậy, nhưng mẫu phi không có cách nào, mẫu phi chỉ còn một mình ngươi, nếu ngươi có chuyện gì thì mẫu phi cũng sống không nổi nữa."

Dạ vương lạnh lùng thốt: "Được rồi, các ngươi đừng khóc nữa, nói cho bổn vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thất tẩu hiện giờ ở nơi nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui