Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Tôn Phương Nhi mở mắt ra, đôi mắt đờ đẫn, đầu lưỡi liểm đôi môi khô khốc, giọng khàn khàn: "Nhu Dao... đi rồi?" "Nàng ấy ra ngoài rồi. Người thấy thế nào?" Thương Mai ngồi ở bên giường, vén chăn lên xem vết thương.

Tôn Phương Nhi không nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn ra cửa, dù trên mặt không lộ càm xúc nhưng ánh mắt rất kích động.

Vết thương không có gì khác la. Thương Mai lấy kim châm vào huyệt. Độc tính đã được loại bỏ, người tinh lại, có nghĩa là nàng ta đã từ Quỷ Môn Quan trở về. "Là người đã cứu ta?" Tôn Phương Nhi quay đầu qua, nhìn Thương Mai. "Coi là vậy đi." Thương Mai không hề khiêm tốn, "Ta sẽ không cảm ơn ngưoi." Tôn Phương Nhi nói.

Thương Mai nhìn nàng ta: "Sao Quý thái phi lại muốn giết ngươi?" Cô không quan tâm nàng ta cỏ cảm ơn hay không. Cô cu nàng ta chỉ vì muốn biết chuyện mà cô chưa biết.

Tôn Phương Nhi im lặng, không trả lời,

Thương Mai biết mình không dễ cạy được miệng của nàng ta. Tối thiểu, Tôn Phương Nhi sẽ không nói với cô.


Cô đi ra ngoài. Thấy Nhu Dao vẫn ở trong sân, Thương Mai nói với Nhu Dao: "Nhu Dao, người giúp ta một việc. Người vào trong hỏi nàng ấy xem, có phải mẫu cô là Nam Hoài vương không?" "Thứ gì cơ?" Nhu Dao lau nước mắt, có phần không muốn vào trong. Nhưng nhìn về mặt nghiêm trọng của Thương Mai, nàng ta biết đây là chuyện quan trọng. "Người hỏi nàng ta như vậy, nàng ta sẽ trả lời ngươi." Thương Mai nói.

Loading...

Nhu Dao gật đầu: “Được, đề ta đi hòi."

Nàng bước vào trong. Sau một nén hương, nàng đi ra và nói với Thương Mai: "Nàng ta nói mẫu cổ là Nam Hoài vương."

Thương Mai tức giận: "Nàng ta lừa Hồ Hạnh Nhi?" Nhưng cô lại lập tức hết giận. Lúc này, có ai mà không có âm mưu chứ? Nhu Dao lắc đầu: “Không, bản thân nàng ta cũng cho rằng mẫu cổ là Quý thái phi. Nhưng mãi đến khi Quỷ thái phi xuống tay với nàng ta, nàng ta mới biết Quỷ thái phi đưa rượu mẫu cổ cho Nam Hoài vương uống. Hơn nữa, nàng ta nghi ngờ bây giờ Nam Hoài vương chắc hẳn đã trúng độc. Có lẽ Quý thái phi đã cho Nam Hoài vương uống trấm độc trước khi hắn đi." "Cái gì?" Thương Mai vô cùng kinh ngạc: "Vậy độc của Nam Hoài vương đã phát chưa? Sao Quý thái phi phải làm như vậy?" "Đây là suy đoán của nàng ta. Bởi vì thuốc độc của Quỷ thái phi đều do nàng ta đưa. Chì có nàng ta mới biết giải độc thế nào. Nếu Quý thái phi muốn giết nàng thì có thể ra tay từ lâu, chẳng qua bà ta vẫn không làm. Nhưng chờ sau khi Nam Hoài vương rời kinh, bà ta mới ra tay. Cho nên nàng ta đoán chắc Quỷ thái phi đã hạ độc cho Nam Hoài vương."

Thương Mai không hiểu lắm, không nhịn được lại xông vào trong: "Tôn Phương Nhi, ta cứu người, người trả lại ta một món nợ ân tình, giữa hai ta xem như hết nợ."


Tôn Phương Nhi nhìn cô, suy nghĩ một lát mỏi nói: "Được, người muốn biết gì, ta đều nói cho người biết hết. Sau khi nói cho người biết xong, ta không no dn cứu mạng của người nữa." Cập nhật chương mới nhất tại Tru yệnhayonline.com

Thương Mại không nói thừa, hỏi thằng: "Người bảo Hồ Hạnh Nhi chuyển lời cho ta, nói Nam Hoài vương dòi Đoc Trùng năm ngày của người, muốn hạ độc cho Quý thái phi. Người cố ý dẫn dắt chúng ta, nói Quý thải phi mới là mẫu cổ, đúng không? Còn nữa, sao Quý thái phi muốn giết người? Ngươi biết gì?"

Tôn Phương Nhi cũng là một người sảng khoái, nếu đã nhân nói hết lại nói luôn: "Đúng là ta bảo Hồ Hạnh Nhi chuyển lời cho ngươi, nói Nam Hoài vương muốn giết Quý thái phi, lại đòi Độc Trùng năm ngày của ta. Nhưng Quý thái phi nhìn thầu được hắn nên không bị mắc lừa, cũng không trúng độc. Về phần Quý thái phi muốn giết ta là vì ta có thứ quan trọng có thể giải cổ, không có máu của ta thì không có cách nào giải cổ được. Bà ta không thể để cho Nam Hoài vương giải cổ, càng không muốn để cho Nam Hoài vương biết bản thân hắn là mẫu cổ." "Nói không xuôi. Bà ta muốn giết người thì có rất nhiều cơ hội, tại sao phải lựa chọn ra tay vào lúc này?" Thương Mai hỏi. "Về điểm này, ta doán là vì bà ta hạ độc cho Nam Hoài vương. Tất cả thuốc độc của bà ta đếu do ta cho, giết ta roi, không ai có thể giải được loại độc mà bà ta đã hạ độc cho Nam Hoài vương. Về phần trước đó bà ta không giết ta là vì ta còn có giá trị lợi dụng. Nhưng bây giờ bà ta không cần ta nữa, bởi vi bà ta tự nhận mình đã có thể nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay. Quan trọng nhất là bà ta đã nghi người thì không dùng người, bà ta đã có lòng nghi ngờ ta, lại càm thấy ta là người của Nam Hoài vương. Thỏ khôn chết hẳm chó săn, ta đã không cần thiết phải tốn tại nữa." "Bà ta hạ độc cho Nam Hoài vương là gì độc? Lúc nào thì độc sẽ phát ra?" "Chỉ cần bà ta không cho giải dược, một tháng sau độc phát thì sẽ chết. Mẫu cổ chết, cổ con cũng sẽ chết. Cho nên mục đích cuối cùng khiến bà ta giết Nam Hoài vương là vì muốn giết Mộ Dung Khanh. Đương nhiên, nếu ta đoán không nhầm, bà ta hån là bỏ thuốc độc mãn tính, sẽ không lập tức lấy mạng của Nam Hoài vương, mà phải thông qua thủ đoạn hạ độc để khống chế hån. Nếu ta không chết, bà ta không đạt được mục đích không chế Nam Hoài vương."

Thương Mai không hiểu: "Người chét, Đồng Mệnh Cổ không thể giải đưoc. Neu lão thất gặp chuyện không may, mẫu cổ ở chỗ Nam Hoài vương cũng sẽ chết. Sao bà ta phải làm vậy?"

Tôn Phương Nhi lạnh lùng nói: "Nếu thể lực của bà ta đù kinh người, có thể thông qua khống chế bất kỳ một hoàng tử nào đó để đạt được mục đích của mình. Bà ta không giống với Lưong tần. Lưong tẩn là vi con trai của mình, nhưng bà ta chỉ vì chính mình. Bất kỳ một hoàng tử nào đăng cơ, chi cần bà ta đến nâng đỡ lên, thể lực của bà ta vẫn còn, bà ta chính là người ở phía sau nhiếp chính, bà ta chính là Thái Hoàng thái hậu." Truyệnhayonline.com website cập nhật truyện nhanh nhất

Thương Mai không ngờ Quý thái phi lại có tham vọng lớn như vậy. Đại khái là bà ta muốn làm theo lão tổ tông. "Một vấn đề cuối cùng, dấm chua có liên quan gì với cổ độc của ngưoi?" Thương Mai hỏi.


Tôn Phương Nhi có hơi kinh ngạc: “Sao người lại hỏi vậy?" "Ngưoi không cần quan tâm, ngưoi chi để ý trà lời thôi. Dầm chua có liên quan gì tới cổ độc của ngươi."

Lần này Tôn Phương Nhi im lặng một lát mới nói: "Ai nói cho người biết điều này?" "Người không cần biết."

Tôn Phương Nhi lắc đầu: "Nếu người không nói, vậy ta từ chối trả lời."

Thương Mai thấy thái độ nàng ta kiên quyết, chỉ đành phải nói: "A Xà cô cô bên cạnh Thái Hoàng thái hậu nói."

Mặt Tôn Phương Nhi tái nhot: "Nói vậy, trước đây hẳn trúng cổ độc của ta lại tuyệt tình với ta như vậy, là vì Thái Hoàng thái hậu đã sớm giải cổ độc cho hån. Hạ Thương Mai, ta thông minh cả đời, cho rằng với cổ độc có thể nằm tất cả trong tay. Nhưng theo Thái Hoàng thái hậu thấy, tất cả những điều này cũng chỉ là trò trẻ con." "Vậy chứng tỏ dấm chua có thể giải cổ?" Thương Mai hỏi.

Tôn Phương Nhi lắc đầu: "Không, dâm chua không thể giải cổ, nhưng dấm chua có thể ngăn chặn cổ trùng sinh trường, có thể khiến cho cổ trùng không nghe theo sự sai khiến của ta. Người thường uống dấm, cổ trùng chắc chắn sẽ không tiến vào chiếm giữ được, bởi vì cổ trùng sợ mùi dẫm chua

Hóa ra là vậy, không trách được lão thất luôn ép nàng uống dam, dúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, gạo nếp trị gỗ sắt. Cổ trùng - thứ làm người ta nghe thấy đã rợn người này lại có thể bị dám chua trị.


Thương Mai cười giễu cot: "Quý thái phi hạ độc cho người vì nghĩ rằng người sẽ chết, không ngờ được người vẫn có thể sống tiếp."

Tôn Phương Nhi bình tĩnh nói: "Hai mẹ con bọn họ cho rằng mình đã hiểu rất rõ về ta, nhưng bọn họ còn có chỗ không biết về ta." "Người vẫn còn nguy hiểm, bà ta sẽ phái người tới giết ngưoi." Thương Mai nói.

Tôn Phương Nhi nhìn cô: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không cầu xin người bảo vệ."

Thương Mai lắc đầu: “Ta không phải có ý này. Trên thực tế, bây giờ ta cũng khó bảo vệ được chính mình."

Tôn Phương Nhi khẽ run lên: "Ngươi?" "Những thích khách này là do Nam Hoài vương phái tới? Chết năm người, hai người còn lại đứng ra xác nhận ta là người sai khiến. Hoàng thượng đã tin rồi."

Tôn Phương Nhi lắc đầu: "Chết bảy người, không thể nào chỉ chết năm người được. Trừ khi bọn họ dùng giải dược từ trước, bằng không trúng phải bột độc của ta đều sẽ chết."

Trước khi hôn mê, nàng ta đã nhìn thấy bảy người đểu ngã xuống, không thể có người sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui