Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Mai phi không vui nói: “Qua nhiều năm như vậy, bổn cung đã quên cung nữ này tên là gì, hơn nữa cũng không biết điêu động đến cung nào rồi, có lẽ xuất cung rồi cũng nên”

Nguyệt Nhung phu nhân thấy Thương Mai làm khó Mai phi, cuối cùng có thể chen miệng trách cứ cô rồi, liên bày ra dáng vẻ của một mẫu thân nói: “Thương Mai, ta đã nói với con bao nhiêu lần, ở trước mặt người khác nói chuyện làm việc đều phải có chừng mực, con người của Mai phi nương nương ở trong cung, mọi người đều biết, là người thành thật, ngươi nói như thế, há không phải ám chỉ Mai phi nương nương bịa chuyện sao? Đây là tội bất kính, cho dù mẫu thuận của ngươi chưa từng dạy ngươi, ta cũng thường nhắc nhở ngươi, tại sao ngươi không nhớ, ba lần bốn lượt làm ra loại chuyện này?”

Thương Mai không hề sợ hãi nói: “Không, ta không phải ám chỉ Mai phi nương nương bịa chuyện, ta là nói rõ Mai phi nương nương bịa chuyện, loại chuyện này không thể từng xảy ra.”

Mai phi vô cùng phẫn nộ: “Hạ Thương Mai, ngươi thật to gan, lại dám vu khống bổn cung bịa chuyện?”

Thái độ của Hoàng Thái hậu tuy đối với Thương Mai có cải thiện, nhưng cô không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ thẳng phi tử đương triều bịa chuyện, điều này rất không ổn, thân sắc liên có hơi không vui: “Thương Mai, không thể nói linh tinh, Mai phi nương nương sẽ không nói dối.”

Nhân phẩm của Mai phi, Hoàng Thái hậu vẫn tin, nàng ta vào cung hơn 20 năm, tuy không nói hiền đức, nhưng cũng tuân thủ bổn hậu mà hậu hạ Hoàng thượng, hơn nữa vì Hoàng thượng mà sinh hạ một trai một gái, không dễ bị người ngoài cung tùy ý hủy đi danh tiếng.

Hoàng Thái hậu lại không biết, Mai phi hiện nay đã không phải Mai phi của ngày xưa, sau khi Hoàng thượng bệnh nặng, nàng ta bắt đầu bày mưu tính kế, vì mẹ con bọn họ, câu nói này dùng trên người nàng ta, mặc dù không thích hợp, nhưng đạo lý chính là như thế.

Thương Mai đang muốn nói chuyện thì nghe thấy ngoài điện truyền đến tiếng của thái giám: “Nhiếp Chính Vương đến!”

Vừa dứt lời, Hoàng Thái hậu còn chưa lên tiếng thì nghe Mộ Dung Khanh sải bước đi vào.

Bước vào trong điện, bèn nhướn mày nhìn Mai phi: “Mai phi nương nương, bổn vương ở bên ngoài nghe thấy ngươi đang tức giận, ai chọc Mai phi nương nương luôn dịu dàng chúng ta đại phát lôi đình? Đáng phạt!”


Nói xong, bèn bước tới khẽ cúi người: “Tham kiến mẫu hậu.”

Hoàng Thái hậu không khách khí nói: “Con không bận chuyện chính sự của con, lại đến hậu cung làm gì?”

Trong miệng thì nói như thế, nhưng lại vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh: “Ngôi xuống đi.”

Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai, biểu cảm dửng dưng: “Nhi tử đương nhiên đến xem thê tử của mình rồi.”

Sắc mặt của Thương Mai đỏ ửng, sau đó cúi thấp đầu xuống.

Hạ Thừa Tướng và Nguyệt Nhung phu nhân liếc mắt nhìn nhau, gân như muốn nhảy dựng lên, ý gì vậy?

Nguyệt Nhung phu nhân sắc mặt trắng bệch, chuyện này không thể, Hạ Thương Mai muốn gả cho Nhiếp Chính Vương? Nhiếp Chinh Vương sao lại lấy cô? Ai nguyện ý lấy Hạ Thương Mai? Hiện nay trong kinh bất kỳ con cháu nhà quan hay phú gian nào đều sẽ không muốn lấy Hạ Thương Mai, Nhiếp Chính Vương đây là có ý gì?

Hoàng Thái hậu bật cười: “Ai gia còn chưa hạ chỉ, con thì luôn miệng gọi thê tử, có biết ngại không hải”

Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai, trên mặt là nụ cười tươi, nhưng đáy mắt lại không có một chút ý cười: “Thương Mai, nàng vừa rồi đã đắc tội với Mai phi nương nương? Mau xin lỗi nương nương đi.”


Sắc mặt của Mai phi cũng hơi tái nhợt: vương gia, người và Thương Mai?”

Nhiếp Chính Vương nói: “Ừm, chuyện này sao, bổn vương ngại nói, tránh mẫu hậu lại nói bổn vương không biết xấu hổ, ngươi hỏi mẫu hậu là được.”

Hoàng Thái hậu bị chàng chọc cho vui vẻ: “Được rồi, lăn sang một bên, chính là không biết xấu hổ.”

Hoàng hậu không có tâm tư đùa, nàng ta nhìn Thương Mai: “Ngươi vừa rồi nói, chuyện Mai phi nói là bịa ra, ngươi có chứng cứ không?

Theo lời Mai phi nói, cũng nữ này hiện nay rất khó tìm thấy.”

Thương Mai nhún người rồi nói: “Hoàng hậu nương nương, cung nữ này thật ra không khó tìm, vừa rồi Mai phi nương nương nói, cung nữ này là người nàng thích, hơn nữa cung nữ vào điện hầu hạ, có thể vào điện hầu hạ, lại được Mai phi nương nương yêu quý, Mai phi nương nương cho dù không nhớ tên của bà ta, người bên cạnh nương nương cũng chắc chắn nhớ được, nếu như đều không nhớ, có thể mời thái giám nội vụ tra khi đó ai hầu hạ nương nương thì có thể tra ra cung nữ này là ai”

Hoàng hậu ừm một tiếng: “Nói có lý, như thế liền cho người điều tra”

Nàng ta phân phó Tôn công công: “Người đi một chuyến, tra trong ghi chép vào cung của Liên Thị khi Mai phi còn là Quý tân, đối chiếu người cận thân hầu hạ Mai phi khi đó ”


Sắc mặt của Mai phi trắng bệch, nhưng lại không thể ngăn cản Tôn công công đi điều tra.

Chỉ cần điều tra thì có thể biết nàng ta khi là Quý tân, Liên Thị căn bản không có vào cung.

Liên Thị chỉ có năm đầu tiên khi gả cho Hạ Thừa Tướng vào cùng thỉnh an nàng ta một lần, mà khi đó, nàng ta còn chưa được phong làm Quý tần. Từ khi Hạ Thừa Tướng dẫn Nguyệt Nhung về phủ, bà ta luôn sống ẩn, không vào cung lần nào nữa.

Gia quyến của đại thân vào cung đều được ghi chép lại, chỉ cần tra một cái thì biết nàng ta vừa rồi là nói dối.

Hoàng hậu không biết chuyện này, nhưng Thương Mai biết, trong đầu Thương Mai còn trí nhớ của nguyên chủ, nhớ rất rõ, từ khi nguyên chủ hiểu chuyện, Liên Thị chưa từng rời khỏi Tướng phủ nửa bước.

Bà ta đang trừng phạt bản thân, trừng phạt bà ta nhìn sai người, dùng phương thức của chính bà ta.

Hoàng hậu nhìn sắc mặt của Mai phi liên biết nước cờ này của Thương Mai đi không sai.

Nảng ta cũng không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Mộ Dung Khanh, chàng đột nhiên đến, tự nhiên sẽ không đến xem náo nhiệt, nàng ta phát hiện, Mộ Dung Khanh vô tình hay hữu ý đang bảo vệ Hạ Thương Mai.

Mộ Dung Khanh quả nhiên lên tiếng, hỏi Hạ Thừa Tướng: “Tướng gia hôm nay không có lên triêu, nói là cáo bệnh ở phủ, sao bây giờ lại không sao rồi?”

Hạ Thừa Tướng đã bị chuyện Thương Mai gả cho Nhiếp Chính Vương mà lục thân vô chủ, nghe thấy Mộ Dung Khanh hỏi, ông ta lấp liếm trả lời: “Thân đã uống thuốc, đỡ hơn rồi.”

“Tướng gia vân nên chú ý sức khỏe, quốc gia phồn thịnh này vẫn nhọc tướng gia thay bổn vương phân ưu.” Mộ Dung Khanh mặt mày nghiêm túc nói.


Hạ Thừa Tướng trong lòng thầm phỉ nhổ, hiện nay còn nói cái gì mà phân ưu quốc sự? Ở trong triều chàng đã ba lần bốn lượt nhằm vào ông ta rồi, sổ con của Thừa Tướng thu thập đều trực tiếp trình cho Nhiếp Chính Vương Phủ của chàng.

Lời này tự nhiên không dám nói ra, chỉ lấp liếm nói: “Vâng, thân biết.”

Nguyệt Nhung phu nhân không nhịn được lên tiếng hỏi: Vương gia, thê tử ngài vừa rồi nói, là Thương Mai nhà chúng ta sao?”

Mộ Dung Khanh cười nói: “Trong điện này trừ nàng ra, còn có ai có thể làm Vương phi của bổn vương? Phu nhân không tán thành sao?”

Sắc mặt của Nguyệt Nhung phu nhân trắng bệch, lại không chết tâm nói: “Vương gia không chê Thương Mai nhà chúng ta đã từng đính hôn một lần, thiếp thân tự nhiên câu còn không được.”

Mộ Dung Khanh cười ha hả: “Bổn vương sao lại chê được chứ? Từng đính hôn một lần tính là cái gì chứ? Phu nhân không phải cũng từng thành hôn một lần rồi? Còn không phải vẫn gả cho tướng gia, được tướng gia sủng ái nhiều năm?”

Thương Mai nhìn sắc mặt của Nguyệt Nhung phu nhân đột nhiên trở nên rất khó coi, cô không khỏi nhếch môi cười, không ngờ Mộ Dung Khanh còn độc miệng như này.

Trần Thị hận nhất người khác nói bà ta đã từng thành thân, ở trong phủ nếu như ai dám dám nói hai từ quả phụ, bà ta nhất định sẽ gây khó dễ.

Nhưng hiện nay, chỉ có thể mỉm cười, không dám nổi giận.

Hoàng Thái hậu luôn nhìn chằm chằm Mai phi, vừa rồi Thương Mai khi nói để Tôn công công đi điều tra, bà ta liên phát hiện sắc mặt của Mai phi không tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui