Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Thương Mại không rành suy nghĩ thêm, nói thẳng: "Từng gặp mấy lần, nhưng chưa từng nói chuyện, còn vì sao hôm nay cậu ta lại nói ta là phụ nữ ác, còn muốn lột da móc mắt, ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì."

Hoàng để gọi cô đến: “Người tháo da mặt ra giúp trẫm, đeo tấm da mặt giả này lâu quá, thật không thoải mái.”

Thương Mai đi qua, ngón tay dính nhẹ chút nước, nhẹ nhàng lột da mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tràn đầy ban đỏ. “Tấm da mặt này không thoáng khí, tất nhiên không thoải mái." Thương Mai nói. “Ừm, bây giờ thân thể trẫm càng ngày càng không tốt, lúc nào bên cạnh cũng có nhiều người, người buông công việc trong tay xuống, sau này chuyên môn đến Hi Vi Cung hầu bệnh." Hoàng đế lạnh nhạt nói.

Hắn không chất vấn chuyện thích khách, cũng không truy cứu đến cùng lời nói của Thất hoàng tử, chỉ đưa ra sắp xếp như vậy, tất cả giống như Dạ Vương đoản, hắn còn cần nhờ Thương Mai, vi vậy sẽ không làm khó dễ, nhưng đã có lòng nghi ngờ, vậy sẽ có lòng phòng bị, giữ cô ở bên cạnh nhìn chằm chằm, có thể yên tâm hơn nhiều.

Thương Mai biết không cách nào xoay chuyển quyết định này, cô rủ mắt xuống: “Vâng!”

Cô dựa theo dặn dò của Tôn công công, không nói nhiều, cũng không cãi lại, Hoàng thượng nói cái gì thì là cái đó.

Hoàng đế nghe cô nói xong, để cho cô ngồi xuống, khẽ ngước mắt: “Trẫm biết, có lẽ người sẽ cho rằng trẫm đang nghi ngờ người, nhưng mà, trẫm muốn nói cho người biết, trong lòng trẫm không nghĩ như vậy, bây giờ lão Thất đánh trận bên ngoài, trẫm giữ người ở bên cạnh, thứ nhất là bảo vệ người chu toàn, thứ hai là tránh cho ngươi bị cuốn vào vòng tranh giành của triều đình, lão Thất ở bên cạnh trẫm nhiều năm như vậy, vẫn luôn quang minh chính trực, người là thê tử, khó tránh khỏi sẽ bị người ta lơi dụng, trẫm không hy vọng, danh tiếng của lão Thất sẽ vì người bị lợi dụng mà tồn hại."


Lời nói này nói rất rõ ràng, Hạ Thương Mai, người làm thể từ như người thì yên tâm ở lại trong cung, nơi nào cũng đừng có đi, tránh việc bôi xấu cho lão Thất. "Vâng!" Thường Mai trả lời.

Loading...

Hoàng để khẽ lắc đầu: “Có phải trong lòng người không phục?"

Thương Mai ngầng đầu, ánh mắt bình thản, chăm chủ nhìn Hoàng đế: "Không, Hoàng thượng, ta không hề không phục, ta chỉ càm thấy oan ức." "Người oan ức cái gì?" Hoàng đế nhẹ giọng hỏi, giọng điệu lại đột nhiên lạnh lẽo.

Thương Mai thằng thắn nói: "Thật ra ta biết trong lòng Hoàng thượng cảm thấy thích khách là do ta phái đi, cũng cảm thấy Thất hoàng tử nói những lời kia là bởi vì ta từng làm gì đó đối với Thất hoàng tử, nhưng mà, đối với những chuyện này, ta hoàn toàn không biết gì cả" "Người cảm thấy một đứa bé bày tuổi sẽ nói dối? Hay là nói, những gì nó nói hôm nay đều là có người xúi giục, nhưng phản ứng kia của nó, sợ rằng không giả được." Hoàng đế lạnh nhạt nói. Mời bạn đọc truyện tại Truyệnhayonline.com

Thương Mai biết mình nói hơi nhiều rồi, lời của Tôn công công rất có lý, bởi vì có một số việc không cách nào giải thích, nói nhiều sai nhiều,

Ngay cả chuyện Thất hoàng tử này, dù nói nào thi cũng đều là lỗi của cô, một đứa bé sẽ không sai, bởi vì là một đứa bé bày tuổi, sao có thể nói dối giỏi như vậy? Trên thực tế, hôm nay ngay cả cô cũng cảm thấy Thất hoàng từ không nói dối, bời vì phản ứng của cậu ta vô cùng chân thật, sợ hãi của cậu ta cũng vô cùng chân thật.


Nếu nói một đứa bé có thể diễn kịch cao siêu như ành để, vậy Thất hoàng tử thật sự đáng sợ.

Thương Mai rủ mắt xuong, không thể giải thích: "Đúng vậy, Thất hoàng tử sẽ không nói dối, nhưng ta thật sự chưa từng đe dọa cậu ta." "Được rồi, trẫm không truy cứu vấn đề này, người cũng không cần cử luôn chứng minh trong sạch của mình, trẫm giữ người ở bên cạnh chính là cho ngươi một cơ hội, nếu người làm sai, còn có thể thay đổi, nếu người chưa làm, trước sau gì cũng sẽ được phơi bày." Hoàng để phiền chán phất tay.

Thương Mai không nói gì nữa, lẽ ra vừa rồi cô không nên nói những lời kia. "Ngưoi ra ngoài đi, trở về báo lại với công chúa, bây giờ người có chuyện phải xử lý, sau đó chuyên tâm đến chữa bệnh cho trẫm" Hoàng để đuổi cô đi.

Thương Mai khom người cáo lui, biết nhiều lời vô ich, trái lại sẽ càng khiến Hoàng đế cảm thấy có đang ngụy biện.

Ra đến bên ngoài Hi Vì Cung, đã thấy Nghi quý phi và Thất hoàng tử đứng ở bên hổ, gió lạnh thổi qua, nàng ta đã phủ thêm một chiếc áo choàng lông chồn, ý cười dạt dào ngắm nhìn Thất hoàng tử đang chơi đùa.

Thấy Thương Mai đi ra, nàng ta cười nói: "Vương phi ra rồi?"

Thương Mai nhìn Thất hoàng tử, Thất hoàng tử cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt bắt đầu trở nên hoảng hốt, che miệng, cả người lùi về phía sau, thoạt nhìn giống như sắp sụp đổ rồi.


Thương Mai nhíu mày, đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì? Trước kia gặp cô đều không như vậy.

Khi đang suy đoán, đã thấy Thất hoàng tử bật cười ra tiếng, phàng phất là trong nháy mắt, tất cả sợ hãi căng thẳng đều rút sạch, bước lên nắm tay Nghi quý phi: "Mẫu phi, mình về đi, không có gì vui để chơi, người phụ nữ này vô cùng ngu xuẩn.”

Thương Mai nhiu chặt mày, hồi lâu vẫn chưa buông long, trong lòng rất khiếp sợ, đứa bé trước mặt thật sự là một đứa bé bày tuổi sao? Ngụy trang của cậu ta, già dối của cậu ta, mưu tính của cậu ta, nói cậu ta hai bày tuổi cũng không đủ. Đọc truyện mới nhất tại T ruyệnhayonline.com

Nghi quý phi đi qua người cô, cười lạnh nói: "Xem không hiểu? Không sao, chuyện người xem không hiểu còn nhiều lắm, chờ đi, Hạ Thương Mai, thế giới này không phải một mình người có thể đùa bỡn, không có bản cung, người vô vị biết bao."

Nói xong, điên cuồng nở nụ cười, rời đi cùng Thất hoàng tử.

Thương Mai nhìn bóng lưng mẹ con họ, chỉ cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi cắt da cắt thịt, lạnh đến mức không nhịn được mà rùng minh.

Xem ra, quả thật đã đánh giá thấp Nghi quý phi và Quý thái phi trong cung này rồi.

Trở lại Huệ Khánh Cung, Trảng Tráng và Lương vương đang sốt ruột chờ đợi, thấy cô đi vào, Tráng Tráng kéo lấy cô, vội vàng hỏi: “Hoàng thượng nói cải gì? Trách tội ngưoi không?"


Thương Mai trầm giọng nói: “Hắn không hỏi tội, nhưng lại để ta bỏ xuống tất cả mọi chuyện trong tay, đến Hi Vi Cung hầu bệnh." "Thật sao?" Sắc mặt Tráng Tráng thay đổi: "Han tin lời nói của thích khách." Thương Mai không kịp nghĩ những điều này, kéo Tráng Tráng ngói xuống, nói ra khác thường vừa rồi của Thất hoàng tử.

Tráng Tráng và Lương vương đều lấy làm kinh ngạc, Tráng Tráng hỏi: "Ngươi nói là, ở trước mặt Hoàng thượng, cậu ta tỏ vẻ rất sợ hãi người, còn nói người là người ác?"

Thương Mai nói: “Đúng vậy, cậu ta nói ta là phụ nữ ác, từng uy hiếp muốn lột da cậu ta, móc mắt cậu ta."

Tráng Tráng hoàng sợ: "Chẳng lẽ, có người giả thành dáng vẻ của người đi đe dọa cậu ta?" "Không phải." Thương Mai lắc đầu: “Lúc đi ra, ta gặp mẹ con bọn họ ở bên hồ, lúc đầu Thất hoàng từ cũng tỏ vẻ vô cùng sợ hãi ta, nhưng về sau ta biết cậu ta là giả vờ, cậu ta cười, cười đến... vô cùng ác độc."

Thương Mai thật sự không muốn dùng hai chữ ác độc để hình dung một đứa bé bày tuổi, nhưng mà, nụ cười kia của Thất hoàng tử, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy rùng mình.

Tráng Tráng và Lương vương liếc nhìn nhau, đểu không tin. Lương vương nói: "Đừa bé tiểu Thất này, tuy nói ngày thường tinh tinh không được ngoan ngoắn, nhưng cũng không đến nỗi... ác độc chứ? Còn nữa, người nói sợ hãi của cậu ta đối với người là già, vậy khi ở trong điện, phụ hoàng không nhìn ra sao? Một đứa bé bảy tuổi, dù thế nào cũng khó có thể giấu giếm được con mắt tinh tường của phụ hoàng?"

Thương Mại cười khổ: “Đừng nói là Hoàng thượng, ngay cả ta, khi ở trong điện nhìn thấy dáng vẻ kia của cậu ta, đều cho rằng đó là thật, trên thực tế, lúc ấy ta cũng suy đoán, có phải có người giả thành dáng vè của ta đi đe dọa cậu ta, mới có thể khiến cậu ta sợ hãi ta như vậy."

Có vẻ Lương vương hơi khó tiếp nhận, dù sao, Thất hoàng tử là đệ đệ của hắn, đệ đệ của hắn chỉ là một đứa bé, một đứa bé bày tuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui