Hạ Lâm giải thích: “Đại tỷ đưa thuốc độc cho ta chính là Hạc Đỉnh Hồng được bọc ở trong giấy, gặp huyết phong hầu, một khi căn vào Hạc Đỉnh Hồng độc sẽ phát tán lập tức mất mạng. Độc tính sẽ chỉ ở bộ phận yết hầu, vì vậy cho dù là sói lang hay chim chóc căn nuốt phải thi thể bọn chúng cũng không hoàn toàn sẽ chết, chỉ có thể ăn dính độc dược mà bọn họ mang thì mới độc phát mất mạng lập tức”
“Vậy độc ở trong những người họ là loại độc gì?”
Tráng Tráng hỏi Hạ Lâm ngồi xuống cẩn thận dò xét những thứ vỡ vụn trên mặt đất sau đó lấy châm độc cẩn thận kiểm tra “Là một loại độc dạng bột, sau khi người ngửi dính sẽ độc phát mất mạng. Hơn nữa trước khi chết độc tính đã thông qua hô hấp vận chuyển khắp thân thể”
Tráng Tráng vô cùng kinh ngạc: “Bột? Đám thích khách kia là cùng đồng bọn, nhưng sao lại dùng loại độc không giống nhau?”
“Cái này ta cũng không rõ, nhưng khẳng định không cùng một loại độc” Hạ Lâm chäc chân nói Tráng Tráng nhớ lại thời điểm lúc trước Hoàng Đế bị ám sát, Thương Mai đã nói qua, xem ra cần phải đem loại độc này về tra xét lại.
Về tới trong cung, Thương Mai vừa mới làm xong giải phâu đi ra ngoài nhìn qua có vẻ tình hình không được tốt làm. Nàng ta bị thanh chủy thủ đả thương phần bụng ảnh hưởng tới lá lách cho nên thời điểm rút khỏi thanh chủy thủ ra cũng làm thành ruột bị thương. Mặc dù đã xử lý vết thương khâu lại rất tốt nhưng bởi vì mất quá nhiều máu sau đó lại bởi vì mới giải phâu xong cho nên tủy xương sẽ không tự sản sinh ra lượng máu mới, sợ là không thể sống. Chỉ có thể nhìn tạo hóa của nàng ta mà thôi Ở một nơi điều kiện eo hẹp như vậy thì việc giải phâu được đến mức này cũng coi như là tận lực hết sức cẩn thận.
Tôn Phương Nhi vản chưa có tỉnh lại, giai đoạn nguy hiểm van còn chưa qua Nghe Hạ Lâm nói, Thương Mai hỏi:“Lâm Lâm, còn nhớ lần trước ta cho ngươi xem qua loại độc đó sao?”
“Còn nhớ” Hạ Lâm lấy ra loại độc mà vừa rồi nàng mới đưa: “Ta nhớ, đây là cùng một loại độc.
“Nói cách khác, hai kẻ thích khách này cùng với nhóm người thích khách Hoàng Thượng phía trước là cùng một đồng bọn. Nhưng mà mấy người kia chẳng phải đã chết sao?”
Đến là cùng một nhóm người, nhưng vì sao loại độc này lại không giống nhau? Hơn nữa nếu muốn nuốt độc tự sát thì độc dược ngậm trong miệng là nơi phát tán nhanh nhất, tại thời điểm nguy hiểm ai lại có thể phát tán loại độc bột này?
Đẩy cùng một nhóm người ra thực thi nhiệm vụ thế nhưng mà lại dùng một loại độc không giống nhau.
Càng không thể nói là bởi vì độc dược số lượng kia không đủ dùng, dùng độc bột khác thay thế đi?
“Lâm Lâm, Tôn Phương Nhi lần đầu bị trúng độc có nói kia là cùng một nhóm thích khách?”
Thương Mai đột nhiên hỏi Hạ Lâm gật đầu: “ Đúng, là cùng một nhóm người, hản là vị tỷ tỷ kia trúng độc rất nhẹ, có lế lúc đó nàng đã bị thương vì vậy hô hấp trở nên yếu cho nên lượng độc hấp thu vào cơ thể không nhiều “Nhưng nàng lần thứ hai trúng phải độc, là độc Hạc Đỉnh Hồng sao?”
Thương Mai hỏi lại “Không phải, là trấm độc!” Hạ Lâm nói.
“Trấm độc?”
Thương Mai biết ở trong cung chuyện trấm độc là chuyện thường hay gặp, đa phân nếu muốn ban chết đều đem trấm độc đổ vào trong bình rượu,bởi vì trấm độc có độc tính rất mạnh, cho nên uống vào sẽ nhanh chóng mất mạng.
Tráng Tráng kinh ngạc nói: “Nàng uống phải trấm độc vậy mà lại không chết?”
Hạ Lâm: “Cơ thể của nàng ta có thể tự giải được độc, nhưng mà bởi vì bị thương cho nên giải độc trở nên rất chậm. Nhưng là so với người khác tốt hơn rất nhiều chí ít sẽ không mất mạng ngay. Ta vừa rôi đã cho nàng ta ăn thuốc giải, độc của nàng ta đã giải được rồi.”
“Đúng vậy, cơ thể nàng ta hiện tại đã không còn độc tính nữa” Thương Mai nói Ba loại độc xuất hiện ngày hôm nay, Tôn Phương Nhi trúng độc rất rõ ràng là do Quý Thái Phi dở trò. Quý Thái Phi muốn giết Tôn Phương Nhi, mặc dù không lý giải được vì sao lại muốn giết nàng ta nhưng trước tiên vân là lấy việc này làm phóng đoán.
Loại độc thứ hai là loại độc bột ngửi dính.
Nhưng là trong điện có Quý Thái Phi cùng Tôn Phương Nhi. Nếu nàng ngửi dính độc nhưng vì sao Quý Thái Phi lại không sao? Duy nhất có thể nghĩ đó là bởi vì Quý Thái Phi trước đó đã ăn thuốc giải độc.
Nếu như nói bột độc là do bà ta rãc, vậy thì chính là đã rắc từ trước đó rồi Tráng Tráng cũng nghĩ đến điểm này: “Bảy tên thích khách, năm người đã nhiễm độc chết. Ngoài ra còn hai kẻ kia có thể đứng ở khoảng cách tương đối xa lại bịt kín miệng mũi vì thế nên không trúng độc. Bởi vì sợ bột độc tản khắp nơi cho nên không dám tiến lên vì vậy mới bị A Phúc cùng ám vệ chế trụ, cùng lúc đó cấm vệ binh đã lập tức đuổi tới, bọn họ mới không kịp căn Hạc Đỉnh Hồng ở trong miệng để tự sát thì đã bị áp chế lại”
“Chờ xem kết quả thẩm vấn sau đó chúng ta lại phỏng đoán.” Thương Mai tuy răng cảm thấy phỏng đoán lần này là hợp tình hợp lý, nhưng, trong lòng vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Chiếu theo phỏng đoán từ các nàng, Quý Thái Phi đã sớm chuẩn bị mới có thể từ trước đó đã ăn thuốc giải độc Quý Thái Phi biết Nam Hoài vương sẽ xuống tay với mình vì vậy đã sớm chuẩn bị trước cũng không phải ngạc nhiên. Nhưng là căn cứ vào độc mà Tôn Phương Nhi trúng, nàng ta là bởi vì bị thương từ trước chính là trước lúc thích khách lẻn vào trong điện, nàng đã bị Quý Thái Phi làm bị thương rôi, Tôn Phương Nhi mặc dù không hiếu võ công nhưng nếu bị Quý Thái Phi ám toán chỉ có thể nói rõ rằng một chút, chính là nàng ta cho răng Quý Thái Phi sẽ không giết nàng.
Nàng ta vì cái gì mà chắc chản Quý Thái Phi sẽ không giết mìnhđây? Bởi vì Quý Thái Phi là mẫu cổ cho nên cần đến máu của nàng để giải độc sao?
Nhưng chắc chắn, Quý Thái Phi động thủ rồi.
Tôn Phương Nhi là bị người hạ độc, nhưng nàng ta chặc chăn nếu không có mình thì sẽ không có cách nào giải độc vì vậy mới đối với Quý Thái Phi không có phòng bị. Quý Thái Phi người này nguy hiểm như vậy, vậy mà không có cố ky một chút, chảng lẽ nàng ta thật sự không cân mạng nữa sao?
Thương Mai nghĩ không rõ chính là ở chỗ này.
“Chuyện này không phải rất rõ ràng sao? Về phần thẩm vấn ta cảm thấy những thích khách này đã giấu độc dược ở trong miệng thì chính là ôm tâm niệm nhất định phải chết. Thà ngươi nói bọn họ đều là tử thi thì sợ là cạy miệng bọn họ ra cũng không cạy ra được từ nào” Tráng Tráng nói Thương Mai gật gật đầu: “Bọn họ không chịu nói là chuyện bình thường, ta thật ra không trông cậy vào bọn họ sẽ nói ra lời gì, chỉ là hy vọng…”
Tráng Tráng nhìn cô: “Chỉ hy vọng điều gì?”
Thương Mai ngẩng đầu nhìn nàng ta, giả thuyết nói: “Nếu như nói hai người thích khách kia vốn không cùng với nhóm người đã chết? Cố ý không tự sát mà giữ lại mạng sống để chỉ chứng ai? Liệu có khả năng này không?
Tráng Tráng lắc đầu: “Đây không thể nào, lão Thái Quân đã nói thích khách là bảy người, tới thời điểm là bảy người lại cùng nhau tấn công. Nếu như không phải cùng một nhóm, đây như thế nào cùng nhau tấn công?”
Điều này cũng đúng!
Tráng Tráng nhìn cô bối rối, lại nói: “Bỏ đi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Như trước ngươi nói, chính là binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn*”
Thương Mai ân một tiếng: “ Đúng vậy.”
Hiện giờ nghĩ nhiều vô ích, mọi thứ còn cần chờ Tôn Phương Nhi tỉnh lại.
Chỉ là nghĩ đến đây Thương Mai lại không khỏi lo lãng, Tôn Phương Nhi sẽ tỉnh lại sao?
Cung nhân tiến vào thông báo: “Công chúa, Vương Phi, Nhu Dao huyện chúa đến rồi”
” Mời nàng ta vào trong” Tráng Tráng nói “Vâng!”
Như Dao sau khi tiến vào hết nhìn phía Đông lại nhìn sang phía Tây, Thương Mai hỏi: “Nhu Dao, ngươi nhìn cái gì?”
Nhu Dao bĩu môi: “Ta nghe nói nàng ta bị thương còn ngươi đã túc trực ở đây, ta nhìn xem nàng ta có ở đây hay không”
“Nàng ta?”
Thương Mai kinh ngạc, lập tức nghĩ đến nàng ta đang nói đến Tôn Phương Nhi: Nàng ta hiện tại ở trong phòng.”
“Nàng ta..” Nhu Dao căn môi: “Nàng ta có nghiêm trọng không?”
Tráng Tráng nói: “Nhu Dao, ngươi còn quan tâm nàng ta à? Ngươi không phải đều hận chết nàng ta sao?”
“Ai quan tâm nàng ta?”
Nhu Dao hừ một tiếng “Ta là đến nhìn xem nàng ta đã chết chưa, nàng ta chết rồi ta càng cảm thấy vui mừng”
Thương Mai: “Nhu Dao, nàng ta chưa chết Nhưng không biết nàng ta có thể vượt qua được hay không”
Nhu Dao säc mặt tái nhợt a một tiếng: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Nàng ta bị dao đâm trúng bụng còn trúng độc, tình huống tương đổi nghiêm trọng, ít nhất trước mät vấn chưa vượt qua nguy hiểm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...