Hoàng Thái hậu nhíu mày: “Trong cung là nơi có quy tắc, sao có thể đảo loạn? Nếu như tần thiếp địa vị thấp hơn Mai phi gọi ngươi là Lương Thị, người có vui không?”
Lương Thị là họ của Mai phi!
Mai phi cũng biết Thái hậu là người rất có quy tắc, cũng không dám biện minh nữa, quay sang trách móc Nguyệt Nhung phu nhân: “Ngươi không cần căng thẳng, ở trong phủ xưng hô như thế nào thì hiện nay cứ xưng hô như thế, sao có thể đảo lộn chứ?”
Nguyệt Nhung phu nhân mặt mày thụ giáo, hối lỗi nói: “Vâng, thiếp thân nhớ kỹ.”
Hoàng hậu nói với Tôn công công: “Người đi dẫn nha đầu Tiểu Khuyên ở bên cạnh Hạ Thương Mai đến đây, vết thương của nàng ta nếu như chưa khỏi, khiêng qua đây.”
“Vâng!” Tôn công công đáp ứng.
Hạ Thừa Tướng nghĩ nha đầu đó cho dù được dẫn tới đây, có ông ta ở đây, nha đầu đó nhất định sẽ không dám nói linh tinh, cũng để mặc Tôn công công đi.
Sau khi Tôn công công đi, ông ta thở dài một tiếng: “Lúc này mặc kệ như thế nào đều là lỗi của thần, thần bằng lòng nhận tội.”
Như thế, thể hiện rõ thái độ có trách nhiệm của ông ta.
Hoàng hậu lại không trúng chiêu, giọng nói lạnh lùng: “Chuyện này, là lỗi của ai thì là lỗi của người đó, người làm sai phải gánh chịu, nếu như Thừa Tướng phạm sai, bản cung cũng tuyệt đối sẽ không khoan nhượng, nếu như Liên Thị sai khiến, bản cung cũng nhất định nghiêm trị Liên Thị.”
Hạ Thừa Tướng nói: “Vâng, thần cam nguyện chịu phạt.”
Thương Mai ở ngoài điện, nghe thấy đoạn đối thoại này, trong lòng cảm thấy vô cùng chế giễu.
Tất cả đều là lỗi của mẫu thân và cô, bọn họ thật vô tội!
Thừa Tướng đương triều vậy lại vô sỉ như thế, thật là thay đổi tam quan của cô mà.
Thật không hiểu năm đó Liên Thị tại sao lại gả cho ông ta, tuy địa vị cao quý có tướng mạo, nhưng không có một chút khí độ của nam nhân, không có bụng dạ bao dung, chỉ có a dua nịnh bợ, đặt lợi ích lên hàng đầu, tranh quyền đoạt thế, nam nhân như thế, nói trắng ra có thể trèo lên được chức Thừa Tướng, trừ gia sản giàu có tổ tông chống sâu ra, chính là vận khí thuần túy rồi.
Tôn công công rất nhanh dẫn Tiểu Khuyên đến, Tiểu Khuyên thật ra vẫn không thể xuống giường đi lại, chỉ có thể dựa vào hai cung nữ đỡ mà đi vào.
Tiểu Khuyên ở bên ngoài nhìn thấy Thương Mai, vừa muốn hỏi, Thương Mai giơ tay lên miệng, kêu nàng ta đừng lên tiếng.
Tiểu Khuyên hiểu ý, cúi đầu bèn cùng hai cung nữ đi vào trong.
Hoàng Thái hậu chưa từng gặp Tiểu Khuyên, cũng không biết Tiểu Khuyên vào cung, nhìn thấy nha đầu cả người đều là thương tích, hơn nữa thương thế rất khủng khiếp thì không khỏi tức giận hỏi: “Chuyện này là sao? Nha đầu này nhìn trông chỉ 13-14 tuổi, ai lại ra tay độc ác như thế?”
Nguyệt Nhung phu nhân lại thản nhiên nói: “Hồi bẩm Hoàng Thái hậu, nha đầu này là nha hoàn của Thương Mai, bởi vì phạm sai chuyện bị quản gia bắt được, đánh cho một trận.”
Nhà nào cũng có chuyện đánh nha đầu, trong cung nhất định cũng có, hơn nữa ra tay còn ác hơn, hôm đó bà ta đi vào cung thỉnh an Mai phi thì nhìn thấy Mai phi lệnh người đánh một cung nữ, đánh đánh tới mức chỉ có thở ra, không có hít vào.”
Hơn nữa, bà ta nghe nói bên Hoàng hậu càng nghiêm khắc, đánh mắng là chuyện nhỏ, nghiêm trọng một chút thì đá chết cũng là chuyện thường thấy.
Tuy nhiên, Nguyệt Nhung phu nhân lại không biết, những chuyện mà Hoàng hậu và Mai phi làm, Hoàng Thái hậu đều không biết, Hoàng Thái hậu tuy thưởng phạt rõ ràng, nhưng lại cân nhắc mức hình phạt mà làm, giống như Thương Mai hủy hôn Lương Vương, lại tự xưng là truyền nhân của Ôn Ý, lúc đó tưởng cô chỉ hiểu sơ về y thuật vọng tưởng lập công, Hoàng Thái hậu lúc này hạ lệnh muốn tống cô vào trong ngục.
Mai phi khi nghe thấy Nguyệt Nhung phu nhân nói như thế, đáy lòng không khỏi thầm mắng: Đúng là người nông cạn, lại không hiểu chừng mực như thế, ở trước mặt của Hoàng Thái hậu nói những lời này không phải tìm chết hay sao?
Quả nhiên, Hoàng Thái hậu nghe thái độ không để tâm này của Nguyệt Nhung phu nhân, thần sắc đã không tốt: “Đã phạm lỗi gì mà phải đánh thành ra như thế này?”
Hạ Thừa Tướng dùng tay khuých Nguyệt Nhung phu nhân, Nguyệt Nhung phu nhân cũng biết mình nói sai rồi, vội vàng giải thích: “Hồi bẩm Hoàng Thái hậu, không phải thiếp thân hạ lệnh đánh, là quản gia thấy nha đầu này chết cũng không chịu nhận sai, nhất thời đánh nặng tay, thiếp thân đã trách phạt quản gia rồi.”
Hoàng Thái hậu liếc nhìn Tiểu Khuyên, thấy nàng tay mắt ngấn lệ, gương mặt ủy khuất đáng thương, nghĩ đến trận đánh này là oan uổng.
Tiểu Khuyên được cung nữ đỡ, quỳ xuống trên đất, Hoàng Thái hậu nhìn thấy thương tích trên người nàng ta, đâu có nhẫn tâm chứ? Vội nhíu mày nói: “Đỡ nàng ta, đừng quỳ nữa.”
Tiểu Khuyên suy nhược nhìn Hoàng Thái hậu, bị quý khí trên người Hoàng Thái hậu dọa cho hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống, lắp bắp nói: “Nô tỳ, nô tỳ tham kiến Hoàng Thái hậu.”
Hoàng Thái hậu nhìn gương mặt đã mất đi màu sắc vốn dĩ biến thành không có chút huyết sắc, lắc đầu thở dài: “Phải rồi, ai gia chỉ hỏi người vài câu, sau đó người có thể trở về rồi.”
Tiểu Khuyên ồ một tiếng, cố gắng khiến cơ thể có thể đứng vững: “Dạ, Hoàng Thái hậu mời hỏi.”
Hoàng Thái hậu nhìn nàng ra, thật sự cũng không nhẫn tâm hỏi, nói với Hoàng hậu: “Người hỏi đi, nhanh một chút.”
Hoàng hậu đã sớm chuẩn bị rồi, đứng dậy nhún người với Hoàng Thái hậu: “Vâng!”
Sau khi ngồi xuống lập tức hỏi: “Ngươi chuyên hầu hạ Hạ Thương Mai, phải không? Phu nhân của các ngươi – Liên Thị ở trong người đặc lòng người không? Bà ta là người như thế nào?”
Tiểu Khuyên vừa muốn trả lời thì nghe thấy tiếng ho của Hạ Thừa Tướng, Tiểu Khuyên vô thức liếc nhìn Hạ Thừa Tướng, thấy đôi mắt lạnh lẽo của ông ta thì bị dọa đến nghẹn lời, không dám nhìn Hoàng hậu, chỉ cúi đầu mấp máy một lúc, nói không lên lời.
Hoàng hậu cười quái dị một tiếng: “Sao thế? Không dám nói sao? Có lời gì cứ ở trước mặt Thái hậu và bổn cung là nói thẳng, ngươi không làm sai, sao không dám nói?”
Tiểu Khuyên lại liếc nhìn Hạ Thừa Tướng và Nguyệt Nhung phu nhân, căng thẳng đến mức toát mồ hôi, những ngày tháng nàng ta ở bên Thương Mai, trường kỳ chịu áp bức của Nguyệt Nhung phu nhân và Hạ Thừa Tướng, hình thành sự sợ hãi trong tâm lý, dù nàng ta biết bây giờ có thể nói ra hết, nhưng lại không mở được miệng, chỉ có thể lắp bắp nói: ‘Nô tỳ… nô tỳ…”
Thương Mai ở bên ngoài nghe thấy, trong lòng có hơi căng thẳng, Tiểu Khuyên là đứa trẻ rất nhát gan, hơn nữa lại bị thương nặng như thế, nếu tâm lý gánh chịu áp lực quá lớn, nàng ta sẽ chịu không nổi mà ngất đi.
Mai Phi thấy thế, bỗng tức giận quát một tiếng: “Người lắp bắp cái gì? Ở trước mặt Hoàng Thái hậu và Hoàng hậu nương nương có gì cứ nói thẳng là được.”
Mai phi vốn dĩ nhìn thấy sự nhàn gan nhu nhược của Tiểu Khuyên, hiện nay đã không dám nói chuyện nữa, bộ dạng gần như sắp ngất đi, nếu như tức giận mắng mỏ vài câu, nàng ta chắc chắn một chữ cũng không dám nói.
Tuy nhiên, sau khi nàng ta quát, Tiểu Khuyên ngược lại dần dần ngẩng đầu lên, nghĩ đến lúc bị bắt ở trong phủ, tưởng rằng sẽ chết chắc, lúc đó không oán, bây giờ cũng không hối.
Nghĩ đến sự hiếp đạp mà nhiều năm phu nhân và tiểu thư phải chịu, nàng ta cũng không nhịn được nữa, không kìm được mà run rẩy bật khóc nói: “Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cảm thấy người tốt nhất trong thế gian này chính là phu nhân và tiểu thư.”
Hoàng hậu vốn hỏi nàng ta con người và phẩm hạnh của Liên Thị, nhưng Tiểu Khuyên lại chỉ nói rất tốt rất tốt, không biết hình dung thế nào, lại khiến Hoàng Thái hậu cảm thấy thật lòng.
Hoàng Thái hậu thấy nha đầu này đáng thương, bèn nói: “Bỏ đi, không hỏi nàng ta nữa, dẫn xuống đi.”
“Hoàng Thái hậu,” Tiểu Khương lại giãy khỏi bàn tay nâng đỡ của cung nữ, ngước gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Tiểu thư hủy hôn là chuyện bất đắc dĩ, nếu như không phải Tướng gia lấy giấy hưu thê đến ép tiểu thư, tiểu thư cũng sẽ không đồng ý mối hôn sự này, bởi vì, tiểu thư từng nói, một khi nàng gả đi, phu nhân nhất định sẽ chết, cho nên tiểu thư mới muốn hủy hôn.”
“Nói năng linh tinh!” Hạ Thừa Tướng mặt mày đen thui như đít nồi, nếu không quan ngại Hoàng Thái hậu và Hoàng hậu ở đây thì ông ta lập tức nổi giận: “Là ai xúi giục ngươi nói như vậy? Thế mà đảo lộn thị phi như thế, xem ra đánh ngươi một trận là quá nhẹ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...