Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Mai phi dẫn Hạ thừa tướng và Trần Nguyệt Nhung vào điện.

Mai phi chậm rãi bước vào, quỳ xuống: “Thần thiếp thỉnh an hoàng thái hậu, hoàng thái hậu phúc thọ khang ninh.”

Sau khi Mai phi hành lễ xong, Hạ thừa tướng dẫn Trần Nguyệt Nhung bước tới: “Thân đặc biệt dẫn phu nhân nhập cung thỉnh an hoàng thái hậu, hoàng thái hậu vạn phúc kim an.”

Hoàng thái hậu híp mắt: “Thừa tướng tới rồi? Mau đứng dậy đi.”

Hạ thừa tướng đang quỳ, bỗng nhiên gào khóc: “Thần không dám, thân có tội!”

Hoàng thái hậu sửng sốt: “Chuyện gì vậy? Ngươi khóc cái gì?”

Trần Nguyệt Nhung khấu đầu, mắt rưng rưng: “Hoàng thái hậu minh giám, thiếp thân hôm nay theo phu quân nhập cung thỉnh tội.”


Hoàng thái hậu à một tiếng, kinh ngạc hỏi: “Thỉnh tội gì?”

Hạ thừa tướng nước mắt nước mũi lem nhem, bi thương nói: “Hoàng thái hậu, chính là chuyện nữ nhi của thân Hạ Thương Mai từ hôn Lương vương, thần thực sự không biết nàng lại dám làm vậy, trước khi thành thân, thân từng hỏi nàng, bản thân nàng nói đồng ý, thân mới dám bắt tay cử hành hôn sự, ai biết sau khi kiệu hoa tới cửa nàng lại từ hôn, hơn nữa còn nói năng linh tinh náo loạn một trận. Sau đó thần điều tra mới biết là chủ ý của thân mẫu nàng Liên thị, Liên thị ưa đố kỵ, ganh ghét Nguyệt Nhung sinh cho thân một nam một nữ, bản thân nàng ta lại không có con trai, bèn xúi giục Thương Mai lấy chuyện này để báo thù Nguyệt Nhung và thần, thần có tội, thân không quản tốt chuyện nhà mình, liên lụy Lương vương điện hạ, hại điện hạ mất hết mặt mũi, thần thật sự chất vạn lần cũng không hết tội!”

Hoàng thái hậu có chút chấn động: “Chuyện từ hôn quả thực đã náo loạn khiến toàn thành sóng gió, Liên thị sao có thể làm loạn như vậy? Nghe nói nàng trước đây là nữ tử tài hoa hơn người, có thể thấy nữ tử không tài chính là đức, lời này quả không sai.”

Trong lòng hoàng thái hậu đã có kết luận của riêng mình, chỉ là, điều bà nghi hoặc là chuyện cũng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, hoàng hậu cũng không truy cứu, họ lại cứ khăng khăng nhập cung thỉnh tội là vì sao?

Bà ta khựng lại một lát rồi hỏi: “Đúng rồi, trước đây Lương vương có nói với ai gia, người hắn lấy là nhị tiểu thư tướng phủ Hạ Oanh Nhiễm, sao lại biến thành Hạ Thương Mai chứ? Sau khi đổi thành Hạ Thương Mai, Liên thị đồng ý sao?”

Trần Nguyệt Nhung khóc nói: “Hoàng thái hậu khoan dung, phu nhân trong phủ chướng mắt thiếp thân không phải là chuyện ngày một ngày hai, thiếp thân luôn nhẫn nhịn, nhưng nàng vẫn không hài lòng, muốn đuổi thiếp thân đi, mới dẫn tới chuyện từ hôn lần này, lúc đó là Thương Mai câu chúng thần, nói nàng muốn gả cho Lương vương, trong lòng ngưỡng mộ Lương vương đã lâu, kêu Oanh Nhiễm nhường mối hôn sự này cho nàng, nàng rõ ràng là tự mình nguyện ý, nhưng cuối cùng lại nói mình bị ép trước mặt Lương vương, thiếp thân không trách Thương Mai, nàng chỉ là một đứa bé, cũng chỉ bị mẫu thân nàng lợi dụng.”

Hoàng thái hậu nghe vậy thì trâm ngâm, nhìn sang Mai phi: “Chuyện của tướng phủ ngươi biết chứ?”

Mai phi mỉm cười bước tới, kêu Tôn công công rời đi, tự mình hầu hạ hoàng thái hậu dùng trà: “Thái hậu, chuyện tướng phủ thân thiếp ít nhiều cũng biết một chút, hai vị thiên kim của tướng phủ cũng thỉnh thoảng nhập cung thỉnh an thần thiếp, sau khi hôn sự được định đoạt, Thương Mai cũng từng tới, lúc đó thần thiếp hỏi nàng có bằng lòng gả cho Lương vương không, nàng nói nàng bằng lòng.”

Hoàng thái hậu nhìn nàng ta, sắc mặt bình tĩnh: “Nghĩa là chuyện từ hôn là chủ ý của Hạ Thương Mai và Liên thị? Tại sao nàng muốn làm vậy?”

Mai phi dâng trà tới, khẽ thở dài: “Thái hậu có điều không biết, Liên thị tự phụ tài tình, kiêu ngạo khinh người, tự cho rằng mình là người khác biệt, trên đời chỉ toàn dung tục, trước đây nàng ta khinh thường Nguyệt Nhung, vì Nguyệt Nhung là quả phụ, từng thành thân một lân, trong lòng luôn khinh thường, sau đó thấy Nguyệt Nhung vẽ tranh tốt hơn nàng ta, từ đó bèn bắt đầu lấy quyền thế phu nhân để chèn ép Nguyệt Nhung, Nguyệt Nhung vì nhẫn nhịn đã thề độc rằng không bao giờ vẽ tranh nữa, như vậy mới khiến nàng ta dừng được vài ngày, chỉ là, sau đó Nguyệt Nhung sinh hạ song bào thai, có con trai trước nàng ta, tướng phủ liền vì lòng đố kỵ của nàng ta mà hỗn loạn, không tránh khỏi gà bay chó sủa, trong quá trình này, tính tình nàng ta cũng ngày càng vặn vẹo, trở nên vô cùng cổ quái, trong nhà có khách, nàng ta bèn lải nhải với người ta, nói xấu Nguyệt Nhung, đây là chuyện mọi người đều biết. Mà lần này, nàng ta càng là bố cục cẩn thận, mục đích chính là để báo thù tướng gia và Nguyệt Nhung.”

Hoàng thái hậu nghe lời Mai phi, cười nhạt: “Liên thị ở trong miệng các ngươi thật sự là ác độc không thể dung thứ.”


Hạ thừa tướng mặt đầy bi thương nói: “Có lẽ thân không đủ đức hạnh mới gặp phải vợ dữ con hư.”

Hoàng thái hậu nhìn ông ta: “Vậy lần này các ngươi nhập cung là muốn thỉnh tội hay thế nào?”

Hạ thừa tướng nghe vậy, nhất thời không rõ thái độ của thái hậu, ngẩng đầu nhìn Mai phi, Mai phi trách móc: “Nên thỉnh tội thì thỉnh tội, hoàng thái hậu và hoàng hậu trách tội thế nào, các ngươi đều phải nhận.”

Hạ thừa tướng quỳ xuống nói: “Thần xin hoàng thái hậu giáng tội!”

Hoàng thái hậu vẫn không hiểu: “Đầu tiên không vội có giáng tội không, nếu có tội, đương nhiên sẽ giáng, ai gia không hiểu, ngươi nói Liên thị muốn báo thù tướng gia và Trần Nguyệt Nhung, vậy chẳng lẽ nàng ta không biết từ hôn trước toàn trường sẽ liên lụy tới con gái nàng ta Hạ Thương Mai sao?”

Mai phi thở dài: “Sao nàng ta lại không biết? Thực ra Thương Mai cũng rất đáng thương, mặc dù nói nàng là con ruột Liên thị, nhưng Liên thị động chút là đánh mắng, vốn không đối xử với nàng như con ruột, nếu thái hậu không tin thì có thể sai người điều tra thân thể Hạ Thương Mai, những vết thương cũ trên người nàng đều là do Liên thị đánh, trước đó thân thiếp nói tính tình Liên thị vặn vẹo, cho nên nàng ta biết rõ kêu Thương Mai từ hôn nhất định sẽ liên lụy tới Thương Mai, nhưng vì lật đổ tướng phủ, nàng ta đã không màng tới nữa.”

Hoàng thái hậu mặc dù bước đầu hiểu chuyện này, nhưng nói tới Liên thị, bà ta vẫn không hiểu.

Ban đầu bà ta cho rằng Mai phi chỉ là nói chuyện giúp Hạ thừa tướng, nhưng bây giờ nghe tới trên người Hạ Thương Mai có vết thương cũ, chuyện này không thể làm giả.


Chẳng lẽ Liên thị thật sự muốn lợi dụng cả con gái ruột của mình?

Bà ta gọi Tôn công công tới: “Ngươi biết được bao nhiêu về Liên thị?”

Tôn công công đáp: “Hồi bẩm thái hậu, Liên thị mấy năm nay rất ít khi ra ngoài, hầu như không mấy lộ mặt, bên ngoài không ai biết tính tình nàng ta bây giờ, chỉ là, trước đây nàng ta quả thực tài tình khắp thiên hạ, rất nhiều người ngưỡng mộ.”

“Điểm này ai gia biết, lão nhị ngốc không phải không chịu thành thân chính là vì chờ đợi nàng ta sao?” Hoàng thái hậu không vui nói.

Hoàng thái hậu có bất mãn với Liên thị, đương nhiên bà ta biết không thể trách được nàng, là lão nhị si mê, từ năm mười sáu tuổi nhìn thấy Liên thị mười ba tuổi liền tuyên bố không phải nàng thì không lấy, lúc đó mọi người đều cho rằng hắn chỉ là tính tình trẻ con, ai biết hắn lại thật sự vì nàng ta mà cả đời không lấy thê tử.

Hạ thừa tướng nghe thấy lời này của thái hậu, sắc mặt có chút không tự nhiên, chuyện ông ta để ý nhất đời này chính là Liên thị đã là phu nhân của ông ta nhưng bên ngoài vĩnh viễn có một đám người theo đuổi cuồng nhiệt.

Ông ta theo đuổi Liên thị cũng tốn sức chín trâu hai hổ, nhưng mà Liên thị từ sau khi gả vào cửa dường như cũng không còn là tài nữ tiếng tăm lừng lẫy nữa, điều này khiến ông ta rất thất vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui