Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Đúng như Mộ Dung Khanh nói, Thương Mai ở trong đại lao ngồi nửa canh giờ thì hiểu dụng tâm khổ sở của Mộ Dung Khanh.Cô vắt kiệt đầu óc mà nghĩ, rốt cuộc là ai tiết lộ chuyện này ra ngoài, người biết chuyện này, có mấy người?

Trong đầu nghĩ một lượt, cảm thấy Quý thái phi và Nam Hoài Vương là khả nghi nhất, nhưng trước đó rất chắc chắn Quý thái phi không biết bệnh của Hoàng thượng, nếu không bà ta sớm đã tuyên bố ra rồi.

Trước đó không biết, bây giờ sao lại biết được?

Lương Thái phó cũng không thể nào, bởi vì Hoàng đế bị ép thoái vị thì Thái tử có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, nhưng Lương Thái phó chắc cũng không biết bệnh của Hoàng đế.

Thương Mai nghĩ đến lúc Mộ Dung Khanh dẫn cô vào, cấm quân vốn dĩ ngăn cản, nhưng sau vẫn chọn buông tha, có thể thấy người của Hi Vi Cung thật ra trong lòng đều hiểu, bản thân sau này không có đường sống rồi, có thể cậy quyền thì cậy quyền, không thể cậy quyền, bệnh tình của Hoàng đế công khai thì chưa chắc không phải là một chuyện tốt.

Đúng thật, Hoàng đế ban đầu chọn ở Hi Vi Cung dưỡng bệnh, người sắp xếp ở bên cạnh nhất định là tâm phúc. Nhưng phàm là tâm phúc, độ trung thành nhất định rất cao, có điều, độ trung thành có cao hơn nữa đều sẽ bị lung lay trước cái chết gần càng gần, nếu như lúc này có người gài mưu, công khai bệnh tình của Hoàng đế ra, chưa chắc không có ai nguyện ý.

Thương Mai đang suy nghĩ, bèn nghe thấy âm thanh vang lên ở cửa.

Thương Mai ngẩng đầu, sau đó xoay người lại, lạnh lùng nói: “Người đến đây làm gì?”

Mộ Dung Khanh trong tay cầm một vò rượu, cầm một đĩa đồ nhắm: “Ở cùng nàng!”

“Không cần!” Sắc mặt của Thương Mai không dễ nhìn, nhíu mày, đen xì giống như mực.

Mộ Dung Khanh mở cửa nhà lao, ngồi trên thảm cỏ khô: “Nhỏ mọn, còn chưa hiểu sao?”

“Hiểu là một chuyện, tức giận lại là một chuyện khác, người có thể nói trước với ta.”

“Nói rồi thì không giống thật rồi.” Mộ Dung Khanh đưa tay kéo lấy cô, cô nhoài vào trong lòng hắn: “Được rồi, không tức giận, tạm thời thôi.”


“Vậy người bây giờ có manh mối rồi sao?” Thương Mai cũng không tức giận, cũng không có gì phải tức giận.

“Để Tiêu Thác, Tô Thanh đi điều tra rồi, tin chắc rất nhanh thì biết là ai tiết lộ bí mật.” Mộ Dung Khanh điềm nhiên nói.

“Người ngược lại không để tâm, chuyện này rất nghiêm trọng đấy có biết không hả? Bên phía Hoàng Thái hậu chắc đều hoảng hốt rồi?” Thương Mai hỏi.

“Phải, cho người mau chóng truyền tin bản vương vào cung triệu kiến.”

“Vậy người còn không đi?” Thương Mai giật lấy vò rượu của hắn uống một ngụm, phì một tiếng nhả ra: “Người điên rồi sao? Đây không phải rượu, chua chết đi được.”

“Đây là giấm!” Mộ Dung Khanh nuốt nước bọt nói.

“Người cầm giấm đến làm gì?” Thương Mai trợn mắt, bách tính trong kinh nói kinh thành Đại Chu có hai ngốc một bá, Tô Thanh, Tiêu Thác là đồ ngốc, Lương Vương Mộ Dung Toàn là người bá đạo, theo cô thấy, Mộ Dung Khanh mới là người ngốc nhất.

“Qua cơn nghiện rượu, giữ sự tỉnh táo!” Mộ Dung Khanh cầm vò rượu, nhấp một ngụm nhỏ, mặt mày bỗng nhíu lại, giống dưa muội héo quắp lại.

“Uống giấm sao qua cơn nghiện rượu chứ?” Thương Mai bật cười, thật là đồ đại ngốc.

Mộ Dung Khanh từ từ nói: “Ngự y nói rồi, uống giấm có thể tráng dương, bản vương kiên trì uống nhiều một chút, sau này chúng ta sinh một tiểu tử mập mạp!”

Thương Mai sững người: “Người nghĩ như thế sao?”

“Phải, nàng không muốn sao?” Mộ Dung Khanh hỏi ngược lại.

Thương Mai không biết cơ thể này của mình có thể sinh con được không, tử cung của cô rất kém, hơn nữa bị Hồng Hoa tổn thương nguyên khí, đương nhiên rồi, cô biết Hồng Hoa thật ra chưa chắc có thể khiến người ta không thể mang thai sinh con, chỉ là tử cung thật sự quá tệ, muốn sinh con, ít nhất phải điều dưỡng hai ba năm.


“Người thật sự rất muốn có con sao?” Thương Mai thật sự rất băn khoăn, chưa nói cô bây giờ không biết có thể sinh con được không, cho dù có thể, cô thật sự muốn sinh sao?

Mộ Dung Khanh lại uống một ngụm giấm, sau khi uống một ngụm, hắn ném sang một bên, nhíu mày: “Khó uống chết đi được.”

Thương Mai thấy hắn không có trả lời thẳng vấn đề, chắc là rất muốn con con: “Ai nói giấm có thể tráng dương chứ?”

“Ngự y nói.”

“Ngự y nào? Đây không phải là nói linh tinh sao?” Thương Mai không khách khí nói.

“Là nói linh tinh sao?” Mộ Dung Khanh không tin: “Nhưng hắn nói phải rất huyền diệu, ai uống giấm rồi, một phát được con trai.”

Thương Mai nhìn hắn: “Mộ Dung, hỏi người vấn đề nghiêm túc, nếu như ta không thể sinh con, người sẽ tìm nữ tử khác sinh không?”

Mộ Dung Khanh nhìn cô, ánh mắt vô tình thâm tình, dịu dàng gần như nhỏ ra nước, Thương Mai nhìn ánh mắt của anh đều không kìm được động lòng, động tình không thôi, sau đó, hắn chắc nịch nói: “Sẽ!”

Thương Mai ói ra máu!

Sau đó, hắn từ từ nói: “Người tin không?”

“Tin, sao không tin chứ? Người không chọc ta tức chết thì không yên được, đi đi đi!” Thương Mai tức giận nói.

Vừa rồi có một chút không khí lãng mạn, đều bị hắn phá hỏng rồi.


Người này, có thể bớt đùa trong chuyện tình cảm và cuộc sống riêng không?

“Được, được, cùng lắm không tìm là được.” Hắn rất khó xử nói.

“Không, người vẫn nên tìm đi, cũng không cần tìm người khác, trong phủ của người không phải còn vị Tôn Trắc phi sao?” Thương Mai lạnh giọng nói.

Mộ Dung Khanh cầm lại võ giấm, đưa cho cô: “Nàng uống đi, nàng thích hợp, còn Tôn Trắc phi, từ khi từ phủ Thái phó về, lại đến phòng của Quý thái phi, người khá bận, đừng làm phiền người ta.”

Thương Mai sững ra: “Hửm?” Có kịch!

Mộ Dung Khanh nhìn cô, gương mặt lắc lư trước mặt cô: “Rất kỳ lạ sao? Chủ nghĩa lợi ích mà thôi, nàng là kẻ địch của bọn họ, những kẻ địch này tự nhiên sẽ liên minh lại đối phó nàng.”

Thương Mai bá vai của bắn: “Xem ra, trong lòng người hiểu rõ, bước tiếp theo, người định hành động như thế nào.”

“Liên quan đến nàng sao? Nàng người ngồi trong nhà lao thì chỉ cần lo ngồi trong nhà lão là được.”

Thương Mai ngây ra, có hơi nghẹn lời hỏi ông trời, tại sao muốn tìm một nam nhân như này làm phu quân chứ?

“Được rồi, đi đây!” Mộ Dung Khanh cầm vò giấm của hắn: “Đồ ăn này, cho nàng, bản vương làm đó.”

Thương Mai có hơi ngạc nhiên: “Người làm?”

Hắn vậy mà biết xuống bếp? Vị gia này là người mười ngón tay không dính chút nước, sợ bẩn nhất.

“Cảm động đến phát khóc rồi.” Mộ Dung Khanh mở cửa nhà lao: “Lát nữa gọi người đưa chăn cho nàng, tối nay một mình ngủ, bản vương rất thoải mái rồi.”

Thương Mai tức muốn chết, vừa rồi thật sự có hơi cảm động.

Mộ Dung Khanh đứng ở ngoài nhà lao: “Hạ Thương Mai, bản vương sẽ không để bất cứ ai bắt nạt nàng.”


Thương Mai a một tiếng, nước mắt ừng ựng, nhìn hắn, vừa muốn chạy ra ôm hắn một cái.

Liền nghe thấy hắn hừ một tiếng: “Muốn bắt nạt, cũng phải là bản vương bắt nạt, ai dám cướp quyền của bản vương?”

Sau khi, cầm vò giấm của hắn đầu cũng không ngoảnh lại mà rời khỏi.

“Mộ Dung Khanh, người không thể bình thường một chút sao? Nói vài lời dễ nghe thì sẽ chết sao?” Thương Mai gào giọng nói.

Chung sống với hắn, thật sự muốn bớt điên cũng không được.

Mộ Dung Khanh không ngoảnh đầu mà khoát tay: “Nghỉ ngơi đi.”

Lời dễ nghe ai không muốn nghe? Nhưng phải nói ra khỏi miệng mới được, ai nguyện ý cả ngày nói mấy lời tình ý đó chứ? Ngấy chết người rồi.

Nữ nhân thật là thứ kỳ lạ.

Nghiêm Vinh đứng ở cửa nhà lao, khóe miệng giật giật, Vương phi thật đáng thương.

Con người Vương gia, nhìn khá tốt, nhưng ai gả ai biết.

Thương Mai ngồi xuống, cầm cái đĩa có thứ đen xì xì lên, cũng không biết là gì, nhưng ngửi có mùi thơm, cô nhíu mày: “Có thể ăn không?”

“Ăn không chết người là được rồi.” Nghiêm Vinh ở cửa lớn tiếng nói.

Trên trán Thương Mai xuất hiện mấy vạch đen, vẫn là nếm thử một miếng, rốt cuộc là thứ hắn chính tay làm, không thể bỏ lỡ lần đầu của người ta.

Cô nếm thử một miếng, bỗng mặt nhăn nhó: “Khó ăn vượt khỏi cảnh giới mới rồi.”

Là thịt cừu non, nhưng là thịt cừu ai lại dùng giấm nấu rượu chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui