Hôn lễ trải qua trong niềm vui và bi thương, Tiêu Kiêu vẫn chưa có chút tin tức.
Hạ Lâm đến Hàn Sơn, và nói sẽ quay về trong hai ngày, nhưng không quay về, chỉ nhờ bé mập sún răng quay về thông báo tạm thời không về.
Còn tình trạng của Tiêu Kiêu, bé mập không nói gì.
Tráng Tráng không truy hỏi, cũng không nói là đi gặp Tiêu Kiêu, nàng chỉ ở trong kinh chờ đợi.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, tính tình của Tráng Tráng cũng trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, thỉnh thoảng vào cung thỉnh an, thỉnh thoảng đi gặp Hồ Hạnh Nhi và Thương Mai, nhiều nhất là ngồi trong phủ tĩnh lặng.
Kết quả điều tra của Nam Hoài Vương đã có, đúng như mọi người dự đoán, kết luận của hắn là Hàn Thanh Thu đã giết Dao Chỉ, cuối cùng thì, hưu thư cũng có thể tự tin xuất hiện trước mọi người.
Bia mộ của Hàn Thanh Thu bị dỡ bỏ, một tội nhân, không nên có bia mộ, và ả ta cũng không phải là người của Tiêu gia.
Mấy ngày sau, Mộ Dung Khanh đều đi sớm về muộn, còn Thương Mai ban ngày đến Lương phủ chữa trị vết thương ở chân cho Lương Vương, tối thì về phủ chuẩn bị bữa tối, dạo gần đây, bữa tối đều do nàng làm.
Quế Viên điều chuyển đến phòng sổ sách, kế toán tiên sinh nói hắn rất tiềm lực, đồng ý chỉ bảo hắn, chuyện này khiến Thương Mai rất an tâm.
Ngày tháng trôi qua rất yên ả, nhưng ai cũng biết rằng sự bình lặng này sẽ không kéo dài.
Đúng như dự đoán, gày hôm đó nàng vừa từ Lương cung về thì A Phúc đến và nói rằng Quý thái phi muốn gặp nàng.
Thương Mai nhớ lại sau khi gả vào nhà này, vẫn chưa sống qua với bà mẹ chồng này, cũng chưa từng đi thỉnh an, lần này đột nhiên bị triệu vào cung, chắc chắn không có ý tốt.
“Vương phi, Thái phi đột nhiên triệu kiến, sợ rằng sẽ có chuyện, có cần đợi Vương gia về cùng đi với người không?” Ma ma hỏi.
Thương Mai suy nghĩ một hồi, “Không sao cả, ta đi xem bà ta muốn cái gì.”
“Nhưng mà, Quý thái phi không dễ đối phó, nếu người đi gặp bà ta như vậy, sợ người sẽ bị thiệt thòi.” Ma ma rất lo lắng.
“Không sao, bà ta sẽ không dám ra tay với ta trong phủ. Ta cũng muốn xem bà ta áng binh bất động bao lâu nay, rốt cuộc đang có ý đồ gì.” Thương Mai nói.
Ma ma vẫn chưa yên tâm, “Hay là nô tì đi với người nha.”
“Cũng được!” Thương Mai đáp lại.
Ma ma gọi Đao lão đại tới, và cả hai đi cùng Thương Mai đến Thanh Ninh cung.
Từ khi gả vào đây, Thương Mai chưa từng đến đây, Thanh Ninh cung trông rất cổ kính, dĩ nhiên rồi, đây là thời cổ đại mà.
Tuy nhiên, ở đây có một chút khác biệt so với suy nghĩ của Thương Mai, có rất nhiều bức thư pháp, đồ cổ, tranh họa treo trong sảnh, đồ nội thất đều được làm từ gỗ hoa lê hoặc gỗ hồng thượng hạng, bức bình phong bằng ngọc chỉ là thứ có vẻ hơi hư ảo, bởi vì bức bình phong được chạm khắc một con thanh điểu đang bay, có cảm giác rất đột ngột.
Quý thái phi đang ngồi trên chiếc ghế thái sư ở giữa đại sảnh, mặc một chiếc áo khoác thêu hoa bằng gấm màu đen, búi tóc cao, một vẻ quý phái từ trước giờ không thay đổi.
Thời tiết hơi lạnh, nên trong nhà có đốt than hồng, nhiệt độ trong nhà so với bên ngoài chênh lệch ít nhất mười độ.
Thương Mai cởi áo ngoài, đưa cho Tiểu Khuyên, tiến về phía trước cúc cung thỉnh an “Thỉnh an Quý thái phi.”
Quý thái phi nhìn nàng, khuôn mặt từ từ nở nụ cười, nụ cười rất không tự nhiên, như cố gắng mở miệng ra, “Nào, ngồi xuống!”
Thương Mai đa tạ, và sau đó ngồi xuống.
Quý thái phi nhìn ma ma và Tiểu Khuyên, “Các ngươi ra ngoài trước đi, Ai gia muốn nói chuyện với con dâu Thương Mai.”
Ma ma nhìn Thương Mai, Thương Mai liền nói: “Đi đi, nghe theo chỉ thị của Quý thái phi.”
Ma ma không yên tâm nên mới đi theo, nhưng lại bị đuổi ra ngoài, thật sự rất lo lắng, nhưng không thể làm trái ý của Quý thái phi, đành phải lui ra ngoài cùng Tiểu Khuyên.
Cánh cửa đóng lại, A Phủ đứng bên cạnh Quý thái phi, thậm chí không dâng cho Thương Mai một tách trà.
Tuy nhiên, cho dù được dâng lên, Thương Mai cũng không thể uống, bên cạnh nàng có một người rất giỏi hạ độc ngãi.
“Ngươi sống trong Vương phủ có quen không?” Quý thái phi ân cần hỏi.
Thương Mai mỉm cười, “Tạ ơn Quý thái phi quan tâm, thần thiếp sống rất quen.”
“Quen thì tốt, trong phủ cũng không có quy tắc gì, ngươi tự tại quen rồi.”Lời của Quý thái phi, đây không phải là mỉa mai, chỉ là lối nói quen thuộc của bà ta.
Thương Mai vẫn cười và không nói gì.
“A Khanh không thân thiết lắm với Ai gia, nhưng tình cảm hai mẫu tử vẫn còn đó, ngươi là thê tử, có thể qua đây thăm Ai gia nhiều hơn.” Quý thái phi nói với vẻ mặt thoải mái, không còn nét uy nghiêm như lúc nãy bước vào.
Thương Mai đáp: “Vâng!”
Quý thái phi gật đầu, “Trước đây Ai gia có chút hiểu lầm ngươi, cũng làm qua những chuyện làm tổn thương ngươi, ngươi sẽ không để tâm chứ hả?”
Thương Mai bật cười trong lòng, không để tâm ư? Làm sao có thể không thể để tâm? Suýt chút nữa thì bà ta đã giết chết nàng.
“Không đâu!” Thương Mai nói rất chân thành, không để trong lòng nhưng vẫn nhớ trong đầu, không bao giờ quên.
Quý thái phi nhìn sợi dây vòng trên cánh tay của nàng, cảm thấy chướng mắt, bất mãn nói: “Sợi dây trên cánh tay của ngươi thật không đẹp mắt, cởi ra đi.”
Thương Mai sờ sờ, “Không sao, quen là được.”
Quý thái phi nhìn chằm chằm nàng, “Thái hoàng thái hậu ban cho ngươi đúng không?”
“Vâng!” Đây là lần đầu tiên Thương Mai đối thoại trực tiếp với Quý thái phi, không hề biết ngôn từ của bà ta lại bén như vậy.
“Ngươi cho rằng sợi dây này có thể bảo vệ ngươi cả đời sao?” Quý thái phi cười nhạt.
Thương Mai lắc đầu: “Ta chưa từng nghĩ như vậy.”
Quý thái phi trợn mắt ngoác mồm, “Ngươi biết thì tốt, ngươi rất thông minh, Ai gia rất thích giao thiệp với người thông minh.”
Thương Mai đáp: “Quý thái phi quá khen.”
Quý thái phi nhìn nàng, không nói gì, giữa hai người thoáng chốc im lặng.
Thương Mai cúi đầu, nàng biết là Quý thái phi đang săm soi nàng, Thương Mai thật sự rất tò mò, không biết hồ lô của bà ta bán thuốc gì.
Một lúc sau, Quý thái phi chậm rãi nói: “Hết chuyện rồi, ngươi có thể đi.”
Thương Mai không ngạc nhiên chút nào, chỉ đứng dậy cúi đầu nói: “Dạ, xin cáo lui!”
Vừa bước tới cửa, sau lưng nàng đã vang lên giọng nói của Quý thái phi, “Hạ Thương Mai, ngươi không muốn làm một người bình thường, ngươi có bao giờ nghĩ, một khi hoàng thượng tỉnh lại hay thái tử lên ngôi, A Khanh và ngươi sẽ có kết cục gì không?”
Cuối cùng cũng nói ra.
Thương Mai quay đầu lại, cảm thấy có chút sững sờ: “Thương Mai ngu mụội, không biết ý của Quý thái phi là gì.”
“Ngươi biết, đừng giả vờ như không biết gì trước mặt của Ai gia, ngươi cố gắng trèo lên cao, ngươi muốn gì, Ai gia biết rất rõ.”
Thương Mai mỉm cười, “Quý thái phi quả nhiên có con mắt tinh tường, ngay cả ta cũng không biết ta muốn gì, Quý thái phi lại biết?”
Quý thái phi cười nhạt, đôi mắt vẫn sáng ngời sắc sảo, “Trước mặt Ai gia, ngươi đừng giả bộ nữa, ngươi muốn địa vị hoàng hậu, muốn mẫu nghi thiên hạ, ngươi tuyệt đối không muốn khuất phục trước bất kỳ ai, người thông minh như ngươi, nên biết rằng một khi hoàng thượng tỉnh lại hoặc băng hà, A Khanh sẽ mất quyền lực, trong thời gian nó làm Nhiếp Chính Vương, nó đã đắc tội rất nhiều người, có nghĩ đến hậu quả chưa?”
Thương Mai đáp: “Vậy Quý thái phi có cách nào không?”
“Quay về thuyết phục nó, ngôi vị này sẽ dễ dàng lấy được, tại sao nó lại phải từ bỏ?”Quý thái phi cuối cùng nói mục đích kêu Thương Mai vào đây.
Thương Mai hành lễ: “Chuyện ở trong triều, ta không có quyền can thiệp, cũng không được can thiệp, còn Vương gia dự định làm thế nào, phận làm thê tử, chỉ nên phục tùng.”
Quý thái phi giễu cợt: “Lúc nãy Ai gia khen ngươi thông minh, không ngờ ngươi lại hồ đồ như vậy, chết đến nơi rồi còn không biết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...