Thương Mai tỏ vẻ không biết gì, hỏi: “Lương đại nhân có chuyện gì không?”
Lương đại nhân hơi do dự, cười theo nói: “Là thế này, hạ quan tới là có mấy lời muốn hỏi Vương phi một chút.”
“Được, mời ngồi!” Thương Mai thản nhiên nói.
Lương đại nhân vừa ngồi xuống, đã nghe thấy Mộ Dung Khanh ho khan một tiếng, hắn vội vàng đứng lên, cười ngượng nói: “Hạ quan ngồi lâu rồi, eo hơi mỏi, đứng là được rồi.”
Kinh Triệu Doãn không dễ làm, lập trường không rõ ràng, trước đó còn phối hợp với thái phó của Thái tử một chút làm chuyện có lỗi với Vương phi. Hắn biết mình làm cho người ta chán ghét, cũng không dám lỗ mãng. Lần này, hắn vốn không muốn tự mình đến, nhưng lại sợ phái quan sai đến sẽ đắc tội Vương phi, đành phải tự mình đến đây.
Dù sao hắn đã chấp nhận kết quả thế này.
Thương Mai trừng mắt với Mộ Dung Khanh một chút, Mộ Dung Khanh chỉ coi như không nhìn thấy, bưng trà vẻ mặt bình tĩnh uống vào.
“Đại nhân có gì muốn hỏi ta sao?” Thương Mai lễ phép hỏi.
Lương đại nhân vẻ mặt đoan chính: “Là thế này, Tiêu Đại phu nhân đêm qua chết rồi, không biết Vương phi có biết việc này chưa?”
Thương Mai vẻ mặt kinh ngạc nói: “Chết rồi? Sao lại chết?”
“Vương phi không biết ư?” Lương đại nhân hỏi.
“Đã biết rồi.”
“Hả?”
Thương Mai cười nói: “Đại nhân mới vừa nói, nàng chết rồi, cho nên ta đã biết.”
Lương đại nhân hơi ngơ ngác, có chút xấu hổ: “Ồ, đúng vậy, theo lời của người hầu phủ Đại tướng quân nói thì tối qua Vương phi đi đi tìm Tiêu phu nhân, không biết có chuyện như vậy hay không?”
Thương Mai thừa nhận nói: “Đúng vậy, ta đã đi tìm nàng, có ở lại trong phòng nàng chừng mười lăm phút, nói mấy câu, sau đó đi luôn.”
Lương đại nhân thở phào nhẹ nhõm, hắn vốn cho rằng Hạ Thương Mai sẽ không thừa nhận.
Lương đại nhân tiếp tục nói: “Là như vậy, chúng ta phát hiện ở hiện trường vụ án có một cây trâm hoa, sau khi tìm hiểu biết được cây trâm hoa này là vật của hoàng thất, lật sách nội phủ, mới biết được là khi Vương phi thành thân, trong cung ban thưởng, nên muốn đến hỏi Vương phi một chút, phải chăng bị thất lạc?”
Thương Mai đưa tay sờ búi tóc một chút: “Ồ, chắc là tối qua khi đi tìm Hàn Thanh Thu bị mất.”
“Vương phi không cẩn thận như vậy ư?” Lương đại nhân nhìn Thương Mai: “Theo lý thuyết, trâm hoa này cài ở trên đầu, nếu không có lôi kéo, chắc là sẽ không rơi.”
“Lôi kéo?” Thương Mai suy nghĩ một chút: “Khi ta ra cửa, Tiêu phu nhân có giữ ta lại, có tính lôi kéo hay không?”
Lương đại nhân không nói gì, chỉ cười ngượng một chút, sau khi dừng một chút, hắn lại nói: “Đúng rồi, hiện trường còn phát hiện một phong thư bỏ vợ, là tướng quân Tiêu Kiêu viết, không biết Vương phi đã từng nhìn thấy phong thư bỏ vợ này hay không?”
Thương Mai kinh ngạc nói: “Thư bỏ vợ? Ta chưa từng nhìn thấy.”
Cô thật kinh ngạc, theo Tiểu Đao nói, tối qua sau khi hạ độc giết Hàn Thanh Thu, người phụ nữ đó chỉ vứt xuống trâm hoa, không vứt xuống thư bỏ vợ gì.
Mộ Dung Khanh cũng bị thu hút, chủ động ngồi lại: “Thư bỏ vợ gì?”
Lương đại nhân lệnh cho Cao Bổ đầu lấy ra, đưa cho Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh nhận lấy mở ra, quả nhiên là thư bỏ vợ.
“Ngày là năm đầu Hồng Bảo phải không?” Thương Mai giật mình hỏi.
“Không sai, chính là được viết vào năm Hoàng Thượng đăng cơ, nếu phong thư bỏ vợ này là thật, như vậy, hạ quan nộp cho Hoàng thái hậu, do Hoàng thái hậu định tội Tiêu đại tướng quân.” Lương đại nhân nói.
Thương Mai gấp gọn thư bỏ vợ lại, đưa cho Lương đại nhân: “Ngươi lập tức tiến cung đi, để Hoàng thái hậu tìm Tiêu Kiêu hỏi tội, vô cớ bỏ vợ, phải phạt nặng.”
Mộ Dung Khanh lại cầm lấy, cẩn thận kiểm tra bút tích, đúng là của Tiêu Kiêu. Thằng nhóc này, ngay khi cưới vợ đã bỏ vợ rồi mà chưa từng nghe hắn nói đến.
“Hạ quan còn có chút chi tiết…”
“Ngươi hãy tiến cung trước đã, sau đó ngày mai ta tự đi nha môn nói cho ngươi.” Thương Mai nói.
Lương đại nhân nghe vậy, lập tức đứng lên nói: “Vậy thì tốt, hạ quan cáo lui trước.”
“Bản vương cùng ngươi tiến cung.” Mộ Dung Khanh kéo theo Thương Mai: “Nàng cũng đi.”
Thương Mai biết đạo hắn muốn làm cái gì, nhân tiện nói: “Cũng tốt, chuyện tối qua cũng nên giải thích rõ với Hoàng thái hậu.”
Lương đại nhân hơi hoài nghi thái độ hai người, lúc đầu hắn tưởng bọn họ sẽ giữ lại phong thư bỏ vợ này, dù sao điều này liên quan đến thể diện của Tiêu Kiêu, nếu để cho người đời biết Tiêu Kiêu bỏ vợ ngay tại thời điểm thành thân, thứ nhất sẽ bị hoạch tội, thứ hai thanh danh cũng mất, không ngờ bọn họ còn chủ động bảo hắn vào cung đi tìm Hoàng thái hậu, không hề coi trọng chuyện vụ án.
Sau lần trước, Lương đại nhân cũng không còn dám xen vào quá nhiều, hắn chỉ muốn an ổn làm Kinh Triệu Doãn, lần trước suýt chút nữa bị bãi quan, lần này cũng không muốn làm thiêu thân gì nữa.
Khi ba người vào đến trong cung, Hoàng thái hậu nhìn thư bỏ vợ Lương đại nhân đưa tới một chút, hỏi Mộ Dung Khanh: “Ngươi chắc chắn là Tiêu Kiêu viết ư?”
“Là bút tích của Tiêu Kiêu.” Mộ Dung Khanh nói.
“Hai mươi sáu tháng mười một, không phải đó là ngày hắn thành thân sao?” Hoàng thái hậu hỏi.
“Chắc vậy.”
Hoàng thái hậu khẽ thở dài: “Lương đại nhân, ngươi đi ra ngoài trước, ai gia nói mấy câu với vương gia.”
“Rõ!” Lương đại nhân đáp lời rồi đi ra ngoài, lăn lộn ở quan trường đã lâu, hắn biết, có một số việc biết được càng nhiều bản thân càng gặp nguy hiểm, cho nên, hắn không muốn biết.
Sau khi Lương đại nhân khi ra ngoài, Hoàng thái hậu nói: “Ngày kết hôn đã có thư bỏ vợ, đây là hắn kháng nghị với Hoàng đế, nhưng phong thư bỏ vợ này, chỉ lấy thân phận Tiêu Kiêu bỏ vợ, còn hứa hẹn Hàn Thanh Thu có thể tiếp tục ở tại Hầu phủ, Hàn Thanh Thu quyết định sẽ không công khai phong thư bỏ vợ này, nàng còn phải làm phu nhân rạng rỡ của nàng, bởi vậy, hắn bỏ vợ cũng không có ai biết, chỉ là trong lòng hắn tự hiểu rõ mình không có phu nhân.”
“Mẫu hậu có định công khai phong thư bỏ vợ này hay không?” Thương Mai hỏi.
Hoàng thái hậu có chút do dự: “Muốn công khai cũng không phải không được, nhưng phải Hầu gia thừa nhận phong thư bỏ vợ này, nhưng một khi Hầu phủ thừa nhận, thì Tiêu Kiêu sẽ bị hỏi tội.”
Kháng chỉ, tội danh này không nhỏ, không phải nói đánh mấy gậy liền không sao.
“Mẫu hậu, công tội bù nhau, mấy năm nay Tiêu Kiêu đóng giữ biên quan có công, được giảm tội cũng là thỏa đáng.” Mộ Dung Khanh nhắc nhở.
“Nói như vậy còn nghe được, nhưng hiện tại hắn còn chưa rõ sống chết, bắt hắn hỏi tội, hỏi tội gì chứ?” Hoàng thái hậu rầu rĩ.
“Chuyện này để sau hãy bàn, nhưng nhi thần đề nghị công khai phong thư bỏ vợ này.” Mộ Dung Khanh nói.
“Dung Khanh, Hầu phủ chưa chắc sẽ đồng ý, bởi vì, một khi công khai phong thư bỏ vợ này có nghĩa nhà họ Tiêu mang theo tội dang kháng chỉ bất tuân. Hoàng Thượng vẫn còn đó, làm sao nhà họ Tiêu có thể không kiêng dè chứ.”
Thương Mai suy nghĩ một chút: “Nếu như nói là bởi vì Hàn Thanh Thu bị nghi ngờ giết người thì sao?”
“Bị nghi ngờ giết người?” Hoàng thái hậu khẽ giật mình: “Có ý gì?”
Thương Mai nói: “Hàn Thanh Thu đã từng sát hại thị nữ Dao Chỉ bên cạnh công chúa, nếu như nói, vì Tiêu Kiêu hoài nghi nàng sát hại Dao Chỉ, phạm phải tội giết người, nên mới viết thư bỏ vợ.”
“Nhưng mà nếu như nói hắn hoài nghi Hàn Thanh Thu sát hại Dao Chỉ, tại sao hắn không báo lên quan phủ? Nếu bàn đến chuyện này, Tiêu Kiêu còn phạm tội bao che.” Hoàng thái hậu nói.
Thương Mai nói: “Cho nên mới nói là hoài nghi, hoài nghi, nhưng không có bằng chứng, bởi vì không hề có chứng cứ, mặc dù vì hoài nghi mà bỏ vợ có chút lỗ mãng, nhưng nếu thật bàn đến, có thể lý giải, chịu tội cũng có thể nhẹ một chút, càng sẽ không liên luỵ đến Hầu phủ.”
Hoàng thái hậu gật đầu: “Ừm, chủ ý này không tệ, để xem phía Hầu gia nói thế nào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...