Lưu Nguyệt buông A Man ra, thừa dịp Tống Đoan Dương còn chưa phát hiện, bà ta liền co giò bỏ chạy.
Nhưng A Man lại kéo cánh tay bà ta lại, cả giận nói: “Lúc nãy ngươi là muốn đánh ta sao? Ngươi đúng là to gan.”
Lưu Nguyệt nhỏ giọng giận dữ nói: “Ngươi thả ra ta, đồ nữ nhân đanh đá!”
Bà liếc mắt thật nhanh sang Tống Đoan Dương, không xong rồi, ông ta thấy rồi.
Tống Đoan Dương sững người, gần như cho rằng bản thân đã nhìn lầm, đợi sau khi xác định người kia xong liền nghiến răng nghiến lợi gào lên: “Lưu Nguyệt!”
Lưu Nguyệt biết không tránh thoát, mở miệng cười khan, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Ai ôi, đây không phải là thái tử điện hạ sao? Ngài cũng tới Đại Chu à? Đúng là xa quê gặp đồng hương mà.”
Tống Đoan Dương thờ ơ nhìn bà ta: “Xa quê gặp đồng hương? Là kẻ thù gặp lại nhau mới đúng chứ?”
Lưu Nguyệt cười giả lả: “Sao lại là kẻ thù được chứ? Tốt xấu gì mọi người đều là người Đại Lương mà.”
“Ngươi là người Tây Nam.”
“Giống nhau cả thôi. Từ nhỏ ta đã lớn lên ở Đại Lương.” Khuôn mặt Lưu Nguyệt hơi sượng, nhưng vẫn tiếp tục cười trừ nói.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chuyện gì thế này?
Đúng lúc này Ý Nhi mở cửa ra, hét lên với nàng ta: “Mẹ!”
Rõ ràng bà ta nhìn thấy đáy mắt Tống Đoan Dương bốc lên lửa giận, còn có khuôn mặt như sắp ăn thịt bà ta kia: “Mẹ?”
Da đầu Lưu Nguyệt run lên, hỏng rồi, nếu như ông ta biết Ý Nhi là con gái của mình, nhất định sẽ giết chết bà. Bà vẫn còn nhớ rõ ràng vô số lưỡi đao chém lên bụng bà ta lúc hắn phái người truy sát mình.
“Ý Nhi, Ý Nhi, lại đây.”
Ý Nhi bước tới, nghi ngờ nhìn Tống Đoan Dương. Thoạt nhìn ông ta rất tức giận. Chẳng lẽ mẹ lại đắc tội với người khác nữa rồi? Lần này mẹ là trộm gà hay trộm trứng gà đây?
Lưu Nguyệt xấu hổ đỏ mặt nhìn con gái, sau đo vịn vai Ý Nhi đầy ẩn ý nói: “Ý Nhi à, bấy lâu nay mẹ vẫn luôn lừa con nói cha con chết rồi, thật ra cha con vẫn còn sống.”
Ý Nhi giật mình sợ hãi nói: “Cái gì? Vậy ông ta đang ở đâu?” Ý Nhi nhìn Tống Đoan Dương một hồi, là ông ta sao?
Lưu Nguyệt đưa tay, kéo Lễ Thân Vương qua: “Ông ta chính là cha con!”
Đây quả là tin tức khiến người ta chấn động, ít nhất là có hai người sắp nổi điên rồi.
Một là Vương Phi A Man, một là Tống Đoan Dương.
Những người còn lại nhìn trộm nhau, Mộ Dung Khanh cũng đứng ở cửa nhìn cảnh tượng trước mắt hơi nghi ngờ, khó hiểu.
Thương Mai bưng nước đi ra, cũng đứng lại bên cạnh Mộ Dung Khanh, nhìn thấy bầu không khí lúng túng giữa Tống Đoan Dương và Lưu Nguyệt, mỉm cười đầy ẩn ý.
“Mộ Dung Khải, ngươi giải thích rõ ràng cho ta!” A Man giận run người: “Ngươi nói, ngươi không ngại việc ta không thể sinh con thì ra là bởi vì ngươi đã có con riêng với nữ nhân khác ở bên ngoài từ lâu rồi. Ngươi không cảm thấy có lỗi với ta sao?”
Lễ Thân Vương nhíu mày hết nhìn Ý Nhi, lại nhìn Lưu Nguyệt, mờ mịt hỏi: “Nàng ta là con gái của bản vương?”
“Đúng vậy, Ý Nhi, mau gọi cha!” Lưu Nguyệt nói.
Ý Nhi hơi sợ hãi, tuy nàng vẫn luôn muốn có cha nhưng khi gặp Lễ Thân Vương, trong lòng lại không có cảm giác thân thiết chút nào.
“Gọi đi!” Lưu Nguyệt hét lên.
“Cha!” Ý Nhi bị Lưu Nguyệt hét lên, vô thức kêu lên một tiếng.
“Ai!” Lễ Thân Vương lại rất tự nhiên đáp lời, cũng là bởi vì một tiếng hét kia của Lưu Nguyệt rất giống với A Man, trước đây A Man thường xuyên quát hắn lâu dần tạo thành phản xạ có điều kiện.
A Man vung tay lên tát vào mặt Lễ Thân Vương một tiếng, sau đó đau lòng bỏ chạy.
Lễ Thân Vương tỉnh lại, trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt, đang muốn nổi giận thì Lưu Nguyệt đã ôm chặt lấy hắn ta, ghé vào tai nhẹ giọng nói: “Sừng huyết linh dương, đêm nay đưa đến.”
Mọi người không nghe nàng nói gì nhưng nhìn thấy nàng ôm lấy Lễ Thân Vương thì đều cho rằng Lễ Thân Vương sẽ đẩy nàng ra ngay lập tức sau đó sẽ mắng nàng một trận. Dù sao những cổ giả như hắn ta đều rất phản cảm với những thứ này.
Nhưng không ngờ hắn ta lại không đẩy mạnh nàng ra, chỉ là chậm rãi đẩy ra sau đó nhìn chằm chằm vào mắt nàng một hồi mới nói: “Nàng ta là con gái của bản vương, tại sao đến bây giờ ngươi mới nói?”
“Ngươi thành thân, có vợ, làm sao ta có thể nói cho người biết được?” Lưu Nguyệt vẻ mặt đau lòng nói.
Lễ Thân Vương nhăn mặt nhíu mày. Hắn ta nghiến răng nói: “Chuyện này quá đột ngột, bản vương không có cách nào chấp nhận được.”
Bắt hắn ta nói dối còn khó hơn giết hắn ta nhưng nể tình sừng huyết linh dương nên hắn ta không thể nhắm mắt nói mò.
Nếu Lưu Nguyệt không giao ra theo lời hứa thì hắn ta thề hắn sẽ chặt nàng ta ra thành trăm mảnh đút cho Đại Kim và Bốn Mắt của hắn ta ăn.
Tống Đoan Dương nhìn chăm chăm Lưu Nguyệt một hồi, sau đó lạnh lùng thốt lên: “Giữa chúng ta có vài lời phải nói cho rõ.”
Lưu Nguyệt lau khóe mắt hoàn toàn không có nước mắt: “Đúng, giữa chúng ta cũng có một số ân oán nên kết thúc rồi. Ngươi ở đâu, ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi?”
“Ngươi sẽ đi sao? Vậy đi ngay bây giờ đi!” Tống Đoan Dương nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn đã mắc bẫy rồi, mười bảy năm trước đã như vậy.
Ý Nhi nhìn Tống Đoan Dương rồi lại nhìn Lưu Nguyệt: “Mẹ, mẹ biết vị thúc thúc này sao?”
“Tình nhân cũ, không,” Sau khi nói lỡ lời, Lưu Nguyệt vội vàng ngẩng đầu nói: “Đồng hương, đều là người Đại Lương.”
“Nếu là đồng hương, tại sao ông ta hung dữ như vậy?” Ý Nhi hơi sợ hãi. Ánh mắt khi nhìn nàng ta của vị thúc thúc này rất hung dữ, như thể muốn giết chết nàng ta.
Lưu Nguyệt nhìn Tống Đoan Dương, thấy hắn quả thật đang gắt gao nhìn Ý Nhi, trong lòng bỗng nhiên nổi giận. Tuy chuyện này lúc bắt đầu là lỗi của nàng ta, là nàng ta đã chuốc thuốc hắn, nhưng sau chuyện này nàng ta đã trả giá rất đắt. Hắn không ngừng phái người truy sát nàng ta khiến nàng ta trốn chui trốn nhủi, sống những tháng ngày không phải là con người. Bằng vào những việc đó sớm đã trả hết nửa canh giờ ráng sức của hắn vào năm đó rồi.
Vậy thì tại sao bây giờ nàng ta lại phải khuất phục hắn? Còn là bộ dáng giống như nàng ta thiếu nợ hắn không bằng?
Nghĩ tới đây, nàng ta thay đổi vẻ nịnh nọt lúc nãy, tức giận nói: “Được rồi, Tống Đoan Dương, ta không nợ ngươi gì cả. Nhiều năm như vậy, ngươi phái người truy sát ta, ta đã nhiều lần chết trong tay đám người của ngươi, nợ ngươi ta đã trả hết từ lâu rồi. Ta không có gì để bàn bạc với ngươi, ngươi cút đi!”
Tống Đoan Dương ngây người trong chốc lát, sau đó lập tức tỉnh táo lại: “Vậy thì chúng ta càng phải bàn bạc một chút.”
Công Tôn Yến tiến lên, nhẹ giọng ghé vào tai hắn nói: “Điện hạ, tất cả ân oán đều đã qua, không cần thiết dây dưa nữa, bây giờ nàng ta đã là người của Lễ Thân Vương, hơn nữa lại sinh con gái cho Lễ Thân Vương, hai người không thích hợp để gặp mặt nói chuyện nữa.”
Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm Công Tôn Yến: “Ta nhớ được ngươi, ngươi là đồ khốn kiếp, đã từng dẫn người truy sát ta.”
Công Tôn Yến vẻ mặt tái mét: “Ngươi chớ nói bậy.”
Tống Đoan Dương nhìn Công Tôn Yến, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Công Tôn Yến vội vàng nói: “Điện hạ, nàng ta nói hươu nói vượn, gặp người liền cắn bậy, thần không có phái người truy sát nàng ta.”
Lưu Nguyệt nổi giận, vén ống tay áo lên, lộ ra vết sẹo đáng sợ trên cánh tay: “Ta nói hưu nói vượn sao? Ngươi nhìn thử xem, vết sẹo này là vết đao năm xưa ngươi chém ta gây ra đấy. Ngươi không dám thừa nhận sao? Tại sao không thừa nhận? Chủ tử nhà ngươi phái ngươi truy sát ta, ngươi làm ta bị thương thì có thể lĩnh thưởng rồi, có gì mà không dám nhận chứ?”
Thương Mai và Mộ Dung Khanh xem tới đây thì cũng hơi hiểu rõ. Mọi người đều được tôi luyện từ trong âm mưu quỷ kế sao có thể không hiểu được chứ?
Mộ Dung Khanh bước lên phía trước nói: “Tống huynh, nơi này có chái nhà, không bằng huynh và nàng ta nói hết mọi chuyện cho rõ ràng. Bản vương bảo đảm, Ý Nhi không thể nào là con gái của tam ca ta được. Nàng ta năm nay đã mười sáu tuổi rồi.”
Lễ Thân Vương than một tiếng: “A Khanh, ngươi không rõ chuyện trong đó thì đừng nên nói bậy. Nàng ta chính là con gái của bản vương.” Ông ta nói xong thì nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh cáo.
A Khanh này cũng thật là, không biết gì cũng nói bừa. Đợi lát nữa Lưu Nguyệt không giao ra sừng huyết linh dương thì tiểu cô cô sẽ không được cứu rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...