Khi Thương Mai đi đến, thợ đã ở bên trong chọn gạch rồi.
Đao lão đại cũng giúp chuyển gạch, nhìn thấy Thương Mai đến, khẽ lau mồ hôi hột trên trán, lộ vẻ nụ cười: “Đại tiểu thư trở về rồi?”
Tiểu Khuyên cười nói: “Bây giờ nên gọi là Vương phi rồi.”
“Vương phi!” Đao lão đại cười hắc hắc một tiếng, bộ dạng có hơi ngại.
Thương Mai thấy vậy thì lấy khăn tay ra lau mồ hôi thay cho hắn ta: “Mệt rồi nhỉ?”
“Không mệt, có việc làm, tốt!” Đao lão đại những ngày này đều luôn rất nhàn rỗi, trong lòng không cân bằng, hắn ta cứ cho rằng mỗi bữa cơm của hắn ta đều có thịt ăn, lại không có việc gì làm thì hổ thẹn với Thương Mai và Huyện chúa.
“Chú ý nghỉ ngơi.” Thương Mai nói: “Mẫu thân đâu rồi?”
“Ở trong căn nhà gỗ xem sách.” Đao lão đại nói.
Thương Mai đi qua đó, quả nhiên thấy bà ta đang ở trong căn nhà gỗ đọc sách, thấy Thương Mai đến thì khẽ mỉm cười: “Về rồi sao?”
“Ừm, phải, Trần Nguyệt Nhung đang ở đâu?”
Liên Thúy Ngữ chỉ vào nhã thất: “Tạm thời nhốt bên trong.”
“Mẫu thân định xử lý bà ta như thế nào?” Ý của Thương Mai là giết bà ta, tránh nhìn thấy mắt lại bốc hỏa.
Liên Thúy Ngữ để sách xuống: “Con thấy sao?”
Thương Mai nói: “Con cho rằng không cần thiết giữ lại, loại nữ nhân này, sớm muộn cũng là một tai họa.”
Liên Thúy Ngữ ừm một tiếng, nhưng, lại có ý tứ của mình: “Giết bà ta cũng vô dụng, Thương Mai cũng không quay lại được, giữ lại bà ta đi.”
Thương Mai có hơi khó chấp nhận: “Giữ bà ta lại? Ý của mẫu thân là còn muốn cấp dưỡng cho bà ta?”
“Ta lệnh cho người chế tạo một cái lồng cho bà ta, bà ta sau này sống ở cái lồng đó, hơn nữa, ta định chuyển bài vị của liệt tổ liệt tổng Hạ gia đến nhã thất, sau này, nếu như Trần Nguyệt Nhung chết rồi, cũng có một bài vị, để bà ta làm Hạ phu nhân.”
Thương Mai bỗng hiểu ý tứ của Liên Thúy Ngữ, bà ta muốn mỗi ngày liệt tổ liệt tông của Hạ gia đều nhìn Trần Nguyệt Nhung, nhìn chằm chằm bà ta, mà Trần Nguyệt Nhung cũng sẽ trở thành phu nhân của Hạ Hòe Quân, hung thủ ngoại tình còn giết hại huyết mạch Hạ gia lại trở thành phu nhân của Hạ gia.
Đây cũng luôn là tâm nguyện của Trần Nguyệt Nhung, không phải sao? Bà ta đều luôn muốn trở thành phu nhân.
Đây quả thật có thú vị hơn là giết bà ta.
Liên Thúy Ngữ thấy Thương Mai không lên tiếng, tưởng cô phản đối thì khẽ thở dài: “Thật ra, ta đâu phải không muốn giết bà ta? Chỉ là, bà ta chung quy cũng là mẫu thân của Lâm Lâm.”
Nghĩ đến Hạ Lâm, trong lòng Thương Mai lại khó chịu một trận: “Bà ta thật ra cũng không yêu Lâm Lâm, Lâm Lâm xảy ra chuyện đến nay, bà ta ngay cả hỏi cũng không có hỏi tới, ở trong lòng bà ta, Lâm Lâm không có giá trị lợi dụng.”
“Lâm Lâm đơn thuần, nó sẽ không nghĩ nhiều như thế, nó chỉ cho rằng, Trần Nguyệt Nhung là mẫu thân ruột của nó, nó phải nghe lời của bà ta, người ngoài nói cho Lâm Lâm ta là đích mẫu, cho nên nó tôn kính ta, Thương Mai, con không phải từ nhỏ nhìn Lâm Lâm lớn lên hay sao, con không biết đứa trẻ này ngoan ngoãn đến cỡ nào, con không nhịn được khi thấy nó có một chút đau lòng.”
Thương Mai thật ra hiểu, ở trong năm tháng lạnh lẽo đó, cho dù chỉ tốt một chút đều khiến người ta cả đời không thể quên được.
Cùng hôm đó ở cửa của tướng phủ, cô bị nhốt ở bên ngoài, là Quý Viên cho cô nước và màn thầu, phần ân tình này, cô cũng không thể quên.
Lâm Lâm đơn thuần, mang đến hy vọng và tiếng cười cho Liên Thúy Ngữ khi trái tim đã chết lặng, cho nên, bà ta cuối cùng vẫn nghĩ đến lòng tốt này của Lâm Lâm.
Cô nói: “Mẫu thân, người muốn làm như nào thì làm như thế, bà ta là kẻ thù của mẫu thân, người có quyền quyết định xử lý bà ta như thế nào.
Thương Mai nhìn bà ta, cứ cảm thấy bà ta còn có nguyên nhân khác.
Liên Thúy Ngữ cầm sách lên, yên lặng ngồi xuống, thật ra Thương Mai đoán không sai, còn có một nguyên nhân rất quan trọng.
Đó chính là, Trần Nguyệt Nhung chết rồi, bà ta dường như cũng mất đi mục tiêu để sống tiếp.
Trước đây bà ta luôn chống đỡ chỉ vì trả thù, hiện nay có thể một đao giết chết Trần Nguyệt Nhung, nhưng sau khi giết rồi thì sao?
Trái tim này liền trống rỗng rồi.
Thái tử Mộ Dung Trịnh tự nhiên cũng là người giết hại Thương Mai, nhưng bà ta biết, Mộ Dung Trịnh không phải là người bà ta có thể động vào, cho nên, cô dứt khoát giữ lại Trần Nguyệt Nhung, có thể tự lừa dối mình.
Thương Mai ở cửa liếc nhìn Trần Nguyệt Nhung, bà ta cuộn người trong lồng, rất là bi thảm, bà ta đại khái không ngờ mình sẽ có kết cục này.
Nhìn thấy Thương Mai, bà ta bỗng ngẩng đầu, không thèm nghĩ ngợi mà dập đầu với Thương Mai: “Đại tiểu thư, đại tiểu thư, cầu xin người, tha cho ta, tha cho ta.”
Thương Mai nghĩ đến hôm đó, bà ta ngồi trên ghế ở hàng lang sân, biểu cảm cay độc, cứ thế nôn nóng muốn bức chết nguyên chủ.
Ngắn ngủi mấy tháng, mọi thứ đều nghịch chuyển rồi.
Quả thật không có cần thiết phải giết bà ta.
Trước kia Thương Mai rời xa đã nghĩ như thế.
Tướng phủ bắt đầu xây dựng lại, sau khi xây dựng lại, đương nhiên sẽ không là Tướng phủ nữa, Thương Mai đã hỏi Liên Thúy Ngữ, muốn treo biển gì, Liên Thúy Ngữ nghĩ một lát, nói: “Gọi là Thính Vũ Hiên đi.”
Một phủ đệ đã đổi tên thành một đình viện, nhưng Thương Mai hiểu ý tứ của bà ta, sau này, bà ta chỉ cầu có thể trải qua cuộc sống đêm ngủ nghe gió thổi mưa rơi, không nhọc lòng màng đến thế sự.
Chớp mắt, hai tháng đã trôi qua.
Trong hai tháng này, Thương Mai và Mộ Dung Khanh đều trải qua vô cùng bình yên, tất cả mọi người đều sống rất tốt, dường như một chuyện trong kinh đều bình lặng.
Nhưng, kinh thành sẽ không bình lặng như gương, mọi sự bình yên đều chỉ là bình yên trước cơn bão.
Mùng ba tháng mười một, Hoàng hậu hạ chỉ, truyền Phan Đan và Du ma ma hồi cung.
Hoàng hậu đã không tin nhiệm Du ma ma, Du ma ma sau khi về cung sẽ gặp phải cái gì, Thương Mai tự nhiên biết.
Cho nên, ngày thứ hai sau khi Du ma ma về cung, Thương Mai vào cung gặp Hoàng hậu.
Trong hai tháng nay, cô thân là Nhiếp Chính Vương phi, cũng đã vào cung thỉnh an vô số lần, đương nhiên, chủ yếu là thỉnh an Hoàng Thái hậu, bên Hoàng hậu cũng từng đến, nhưng Hoàng hậu rõ ràng không quá thích gặp cô, không thoải mái mà muốn đuổi cô đi.
Thương Mai trước tiên đi thỉnh an Hoàng Thái hậu, cùng Hoàng Thái hậu nói nói một lúc, mới đi đệ Tĩnh Ninh Cung.
Lần này, Hoàng hậu không có viện cớ từ chối, mà cho cô vào cung.
Thương Mai dẫn Tiểu Khuyên, đi trên nền đá màu trắng trơn bóng sạch sẽ ở Tĩnh Ninh Cung, mặt sàn sáng bóng, cô cúi đầu, gần như có thể nhìn thấy hình bóng phản chiếu của mình.
Hoàng hậu ngồi trên chỗ cao ở chính điện, giống như lần đầu tiên Thương Mai vào cung nhìn thấy, cao cao tại thượng, cả đời kiêu hãnh.
Mà Du ma ma đứng bên cạnh bà ta, Thương Mai nhìn thấy trên mặt bà ta có mấy dấu tay, trong lòng hơi tối lại.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương!” Thương Mai bước lên hành lễ.
Hoàng hậu nhìn cô, bỗng nở nụ cười, nụ cười đó cực kỳ dễ dàng, dường như khóe miệng nhếch lên, chính là một nụ cười nhân hậu.
“Thương Mai à, không cần khách sáo như thế, chúng ta hiện nay đều là người một nhà rồi, lại đây ngồi!”
Thương Mai nhún người đáp lễ, sau đó đi tới ngồi xuống: “Tạ nương nương!”
“Ngươi cũng giống như lão thất gọi bổn cung là hoàng tẩu không phải nên như thế sao? Cái gì mà nương nương, xa lạ biết mấy!” Hoàng hậu mỉm cười nói.
Thương Mai lại biết, Mộ Dung Khanh rất ít gọi bà ta là hoàng tẩu, đều là xưng hô một tiếng Hoàng hậu nương nương.
“Vâng!” Thương Mai đáp.
Hoàng hậu thấy Thương Mai ngồi xuống, liền nói với Du ma ma: “Còn không đi pha trà? Xuất cung mấy tháng, ngay cả cách hầu hạ người khác cũng không hiểu rồi.”
Giọng nói của bà ta rất nghiêm khắc cũng rất châm chọc, dường như là nói cho Thương Mai nghe.
Du ma ma cúi người: “Phải, nô tỳ bây giờ đi.”
Bà ta vội vàng đi ra ngoài, khi đi qua người Thương Mai thì ra hiệu bằng mắt với Thương Mai, ý tứ chính là kêu Thương Mai đừng ra mặt vì bà ta.
Hai người đồng cam cộng khổ trong mấy tháng thì đã tâm linh tương thông, một ánh mắt thì biết đối phương muốn nói cái gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...