Sau khi quay về, Thương Mai vẫn không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường, tay sờ môi, đầu hơi lâng lâng, cô cảm thấy chắc là vì vừa mới uống rượu. Ngực bị một loại cảm xúc nhét đầu, sung sướng không nói lên lời.
Cô đang yêu sao? Haizz, phiền thật, được rồi, cô giả vờ đó, cảm giác rất tốt.
Cô ôm chăn, lại thấy nóng, đá văng chăn ra, miệng lẩm bẩm: “Hắn ngủ chưa nhỉ?”
“Chưa!” Bên chỗ ghế dài truyền đến giọng nói của Mộ Dung Khanh, có hơi buồn bực.
Thương Mai nghiêng đầu, xuyên qua chút ánh sáng mờ nhạt nhìn sang, không nhìn rõ được gương mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng: “Sao người còn chưa ngủ?”
“Nàng nằm trên giường lăn qua lăn lại làm ồn bổn vương, sao bổn vương ngủ được?” Mộ Dung Khanh trừng mắt nhìn cô, không hiểu vì sao không được ngủ trên giường, lúc nãy trước khi uống rượu hắn còn được ngủ trên giường.
Thương Mai ngồi dậy: “Nếu chúng ta đều không ngủ được, không bằng nói chuyện đi.”
Mộ Dung Khanh ước gì được nói chuyện hỏi cô: “Vì sao nàng được ngủ trên giường, bổn vương lại phải ngủ nơi này?”
Thương Mai nói: “Ta cũng không bảo người đến bên kia ngủ, là tự người chạy qua.”
“Nàng nói nàng muốn ngủ trên giường, nàng đã chọn rồi, bổn vương còn có thể quăng nàng xuống sao?”
Thương Mai trợn trắng mắt: “Cái giường này lớn như thế, ta ngủ không hết, người cũng có thể ngủ mà.”
Mộ Dung Khanh xoay người ngồi dậy, ôm chăn đi chân trần đến: “Nói câu này ngay từ đầu không phải xong rồi sao?”
“Lúc ở Kinh Giao, không phải chúng ta cũng ngủ chung sao?” Thương Mai nhận chăn trong tay hẳn, tự xê dịch vị trí của bản thân, nằm bên trong ngủ.
“Bổn vương còn tưởng rằng sau khi trải qua đêm nay rồi thì không giống trước nữa.” Không phải nữ nhân đều rất rụt rè sao? Vì sao hắn không nhìn thấy được điểm này trên người cô vậy?
Thương Mai nói thầm: “Trải qua đêm nay rồi, không lẽ không phải là sẽ càng thân mật hơn sao?”
“Ai biết nàng? Tối nay ở dòng suối nhỏ nàng giống hệt như một kẻ gian, bổn vương còn tưởng nàng muốn bình tĩnh lại, để tránh phạm sai lầm.” Mộ Dung Khanh ngả đầu ngủ, trên gương mặt điển trai là một chứ không vui được viết hoa in đậm.
“Phạm sai lầm gì? Ta không lo lắng người, người lại đi đê phòng ta?” Thương Mai cảm thấy rất tức giận, hơn nữa cô cũng không phải là người chưa bao giờ chạm vào người khác phái, hắn mới là, hắn phải nên có vẻ gấp gáp mới đúng.
“Ôn cái gì? Không khí gì cũng bị nàng phá hư hết.” Mộ Dung Khanh đè đầu cô lên ngực hắn, ôm chặt cổ cô: “Cứ nằm thế này ngủ, không được có suy nghĩ biến thái gì.”
Thương Mại bị tay hắn ép đến không thể nhúc nhích, chỉ đành tức giận nói: “Cũng không biết là ai phá hư không khí nữa.”
“Suyt, ngủ, cứ yên lặng ngủ một giấc đi.” Mộ Dung Khanh nhắm mắt lại, tay đổi thành ôm lấy cô, Thương Mai cuộn tròn người, đầu gối lên cánh tay hẳn, cho dù không khí đã bị phá hư hết một phân, nhưng vẫn còn cảm thấy rất tốt đẹp.
Hai người uống rượu xong, bây giờ lại ôm nhau, trong lòng không có ngăn cách, nhanh chóng ngủ say. Lúc quay về hai người đã nói trước, trước khi trời sáng hắn phải rời đi, để tránh bị người khác phát hiện. Tuy rằng bây giờ cũng đã hạ ý chỉ rồi, hai người có thể tiếp xúc, nhưng không thể danh chính ngôn thuận ngủ cùng nhau.
Trước khi Thương Mai khép mi mắt lại đã nghĩ, ngủ một lát lại phải thức dậy, nếu không trời sáng rồi sẽ thảm lắm. Nhưng một giấc ngủ này, ngủ thẳng đến khi trời sáng.
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa đánh thức Thương Mai, cô nhảy bật dậy, lắc Mộ Dung Khanh kêu hắn thức dậy: “Có người đến, người mau dậy đi.”
Mấy ngay nay Mộ Dung Khanh không ngủ được một giấc ngon lành nào cả, hoặc là nói, mỗi tối đa phần chỉ ngủ khoảng một hai canh giờ, hôm nay khó khăn lắm mới được ngủ thoải mái, sao mà muốn dậy chứ? Cuộn chăn đẩy cô ra: “Đừng ôn!” Lại ngủ tiếp.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói của Mộ Dung Tráng Tráng: “Thương Mai còn chưa dậy sao? Sắp trưa rồi, có phải bị bệnh không?”
Trưa?
Thương Mai kinh hãi, trưa rồi hả? Còn nữa, Tráng Tráng đang đứng ngoài cửa, vậy không xong rồi, lúc đầu còn tưởng là Tiểu Khuyên còn có thể lừa được.
Cô cúi đâu ghé sát vào tai hắn nói: “Mau đứng dậy, Tráng Tráng đến bắt gian kia.”
Mộ Dung Khanh mở choàng mắt: “Tiểu cô cô?”
Sau đó nhắm mắt lại: “Tới thì cứ tới, mời nàng ta ra ngoài ngồi đi.”
“Không được, bị nàng ta phát hiện thì không hay đâu.” Chủ yếu là cô đang có ấn tượng tốt trong mắt Tráng Tráng, cô không muốn ấn tượng này sụp đổ.
“Căn phòng này có nhiêu đây, ta trốn đi đâu?” Mộ Dung Khanh hơi tức giận, tự dưng bị gọi dậy là đã đủ bực rồi, bây giờ còn phải đi trốn như một tên trộm nữa.
“Ra sau bình phong, mau lên!” Thương Mai xách giày hắn, túm cổ áo hắn kéo ra phía sau bình phong.
Mà bên kia, Tráng Tráng đang gõ cửa: “Thương Mai, ngươi dậy chưa? Hôm nay không đến phủ Lương Vương sao?”
Lúc này Thương Mai mới nhớ ra đã hai ngày rồi chưa đến phủ Lương Vương, haizz, đúng là ham thú chơi bời mà, Mộ Dung Khanh đúng là cái loại thú” khiến cô chơi bời.
Cô sửa soạn lại tóc tai, bước đến mở cửa, Mộ Dung Tráng Tráng và Trần Loan Loan bước vào, Tiểu Khuyên đi theo phía sau, ba người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
“Không sao, hôm qua uống chút rượu nên ngủ quên.” Thương Mai ngượng ngùng cười, chột dạ xích ra sau, cản con đường đi đến bình phòng.
Mộ Dung Tráng Tráng quan sát cô: “Sắc mặt của ngươi đúng là không tốt lắm, đừng nói là bị bệnh đó nha?”
“Không, không có bệnh, chỉ là… chỉ là uống nhiều quá, mặt mày tái nhợt thôi.”
“Cũng không phải tái nhợt mà là đỏ rực, có sốt không?” Mộ Dung Tráng Tráng duỗi tay sờ trán cô, tự nhiên nói: “Có hơi nóng.”
Trần Loan Loan nói với Tiểu Khuyên: “Tiểu Khuyên, ngươi đi nấu chén trà xanh nóng đến.”
“Vâng!” Tiểu Khuyên lập tức bước ra ngoài.
Mộ Dung Tráng Tráng bảo Thương Mai ngồi xuống, Trần Loan Loan tinh mắt nhìn thấy trên giường có một cái áo ngoài: “Cái áo này trông quen quá”
Mộ Dung Tráng Tráng cũng quay qua nhìn, ủa một tiếng: “Đây không phải là của lão thất sao?”
“Không phải, là của ta, ta cũng có một bộ, là đồ tình nhân!” Thương Mai duỗi tay cướp lấy rồi nhét vào trong ngăn tủ, mặt mày càng mất tự nhiên.
Mộ Dung Tráng Tráng và Trần Loan Loan liếc nhìn nhau, có hơi khó hiểu.
“Đừng nói là lão thất đang ở đây đó?”
Thương Mai cười nói: “Sao có thể chứ? Vương gia bận lắm, làm gì rảnh rỗi mà đến chỗ của ta? Không phải ta mới vừa thức dậy sao?
Hắn có đến cũng phải ở ngoài chờ ta chứ.”
“Cũng đúng, trước khi đến đây ta đã đến Vương phủ, nghe Tô Thanh nói lão Thất không ở trong Vương phủ, dạo gần đây có rất nhiều chuyện.” Mộ Dung Tráng Tráng ngồi xuống nói.
Mộ Dung Tráng Tráng biết Tư Trúc cô cô đã chết, cho nên mới sáng sớm đã đến Vương phủ.
“Ta muốn đến phủ Lương Vương, các ngươi đi cùng ta đi.” Thương Mai cầm hòm thuốc, muốn nhanh chóng dẫn các nàng đi, để Mộ Dung Khanh có cơ hội trốn.
“Ngươi mới thức dậy, không rửa mặt chải đầu sao?” Trần Loan Loan hỏi, nàng có chút uể oải ỉu xìu.
“Thật ra sáng hôm nay ta đã rửa mặt qua rồi, bây giờ không cần, ta tùy tiện…” Cô nhìn bản thân trong gương, tóc tai hỗn độn, đúng là không thể để vậy ra ngoài được.
“Vậy cũng phải thay quần áo, ngươi còn đang mặc áo ngủ đó.” Mộ Dung Tráng Tráng nói.
Thương Mai lấy một quần áo từ trong tủ ra: “Đi thôi, chúng ta sang phòng kế bên thay.”
“Sao phải đến phòng kế bên thay chứ? Không phải có bình phong sao?” Mộ Dung Tráng Tráng khó hiểu hỏi.
Trần Loan Loan cũng có vẻ mất kiên nhẫn: “Đúng vậy, thay nhanh lên, tâm trạng của ta không tốt, chờ tỷ đến phủ Lương Vương xong, cùng đi uống ly rượu.”
“Ngươi làm sao thế?” Thương Mai quan tâm hỏi, dời đi sự chú ý bảo cô vào bình phong thay đồ của mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...