Thương Mai nghiêng đầu nhìn nàng ta: “Vậy là ngươi thật sự thích hắn?”
Trần Loan Loan thành thật nói: “Đúng vậy, ta thích huynh ấy, huynh ấy không giống như các quý công tử khác, lúc huynh ấy nhìn người, con ngươi của huynh ấy luôn đen láy.”
“Ai mà không có con ngươi đen láy chứ?” Thương Mai không hề khách sáo nói.
“Không, con ngươi của huynh ấy rất đen, tổ mẫu ta nói, nếu người nào có con ngươi đen láy, vậy thì chứng tỏ tâm địa người đó rất thẳng thắn vô tư, là người tốt.”
Nàng nói xong thì nghiêm túc nhìn vào mắt Thương Mai một lát rồi nói: “Con ngươi của tỷ hơi nâu, Thương Mai, tỷ là người có tâm địa độc ác.”
Thương Mai nhìn vào mắt nàng ta, hai con ngươi đen láy đang xoay tròn, nghĩ tới con người Trần Loan Loan thật sự rất thẳng thắn vô tư.
“Chuyện này không hề có căn cứ khoa học.” Thương Mai nói.
“Căn cứ khoa học là gì?” Trần Loan Loan hỏi.
“Không có gì, ngươi cảm thấy ta là người có tâm địa độc ác à?” Thương Mai hỏi.
Trần Loan Loan lắc đầu nói: “Không có, nhưng ta cảm thấy tỷ là người rất có năng lực nhẫn nhịn, Tướng phủ đối với tỷ như vậy, mà tỷ vẫn có thể nhẫn nhịn được, nhưng tổ mẫu ta nói tỷ phải nhẫn nhịn trước.”
“Ngươi và tổ mẫu ngươi cũng nói đến chuyện riêng của ta?” Thương Mai rất ngạc nhiên, cô vốn cho rằng Trần Thái quân không phải là người nhiều truyện như vậy.
Trần Loan Loan nói: “Hôm đó lúc quay về từ tiệc cưới, tổ mẫu đã nói chuyện này ở trên xe ngựa rồi, nói gì mà giờ lão phu nhân ngày càng không biết xấu hổ, đã đến lúc chó cùng rứt giậu rồi, nói Hạ Thương Mai phải biết nhẫn nhịn, đừng cần đuôi chó điên, bằng không sẽ thật sự bức điên bọn họ, dù cuối cùng vẫn có thể loại trừ, nhưng chắc chắn sẽ tổn thương đến mình.”
Thương Mai không khỏi tâm phục khẩu phục Trần Thái quân, quả thật là vậy, đây là lý do tại sao cô phải nhẫn nhịn.
Giờ đối với Tướng phủ đã không thể dùng hội chứng ếch luộc nữa, mà phải tránh trúng bằng một kích.
Từng thời cơ để đối phó với bọn họ đã qua rồi, giờ nhất định phải có một chỗ để đột phá, và cô đang đợi chỗ đột phá đó.
Hơn nữa, cô tin chắc rằng không cần cô tự đi tìm chỗ đột phá, Hạ Thừa tướng cũng ngoan ngoãn dâng tới miệng.
Vì ông ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Đến cổng Vương phủ, hai người xuống xe ngựa, bảo nô tỳ đợi ở bên ngoài.
Lễ Thân Vương đang dắt chó đi dạo trong sân, Trần Loan Loan đi tới nói: “Vương gia, tổ mẫu bảo ta tới đây lấy rượu hoa quế.”
Lễ Thân Vương lạnh nhạt liếc nhìn Thương Mai: “Chỉ một vò thôi.”
Thương Mai nói: “Vương gia yên tâm, tôi không cần thứ đó.”
Lễ Thân Vương đáp ừm, rồi sai người đi lấy rượu, đồng thời bảo Trần Loan Loan cũng đi theo lấy, còn mình thì ngồi trên ghế đá chơi đùa với chó ở trong sân.
Đây là một con chó vàng, được nuôi rất to lớn, lông ngắn, cả người toàn cơ bắp, lúc đi, cơ bắp cũng chuyển động theo, nên hơi đáng SỢ.
Con chó này không hề sủa cô, có thể thấy nó đã được Lễ Thân Vương huấn luyện nghiêm chỉnh.
Thương Mai thấy chỉ còn mình và Lễ Thân Vương ở riêng với nhau, nên chợt nhớ tới chuyện thăm dò: “Đúng rồi, Vương gia cũng biết y thuật à?”
Lễ Thân Vương khẽ nói: “Không biết!”
“Hôm đó ta thấy Vương gia nói Quế Viên chỉ bị shock(sốc), ta còn tưởng Vương gia cũng biết y thuật chứ?” Thương Mai tới gần thêm một bước, con chó đó bỗng giương nanh múa vuốt với cô, dọa cô lùi về sau mấy bước, không dám tới gần nữa.
“Đại Kim không thích người lạ, cô cách xa nó một chút.” Lễ Thân Vương phất tay với cô.
“Vâng, vâng.” Thương Mai đảo mắt nói: “Vương gia thích chó à? Không biết Vương gia có thích Golden Retriever và Poodle không?”
“Đó là cái quỷ gì vậy?”
“Là một giống chó.” Thương Mai đoán hắn là đông hương của mình, nhưng đâu biết hắn xuyên qua từ thời đại nào? Có lẽ là trong những năm sáu bảy mươi. Lúc đó người trong nước vẫn chưa bắt đầu nuôi chó.
“Ta không biết.” Lễ Thân Vương ném một cục xương cho Đại Kim, không muốn để tâm đến Thương Mai cho lắm.
Thương Mai hơi mất hứng, cô thật sự rất hy vọng có một người đồng hương, cho dù là một lão hương mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Nói đến chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cô lại nhìn Lễ Thân Vương: “Đúng rồi, vương gia, không biết vương gia đã đi khám bác sĩ tâm lý chưa? Ta nghe đài phát thanh nói, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế có thể tìm bác sĩ tâm lý để chữa trị."
Cô dùng mấy thuật ngữ hiện đại như bác sĩ tâm lý, đài phát thanh, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu hắn là người xuyên không từ thời hiện đại, có lẽ sẽ biết mấy từ này đúng không?
Lần này, Lễ Thân Vương không trả lời cô ngay, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên khó coi.
Thương Mai thấy Lễ Thân Vương phớt lờ mình thì bắt đầu hát: “Hán tử cưỡi ngựa trong tim ta, ta nguyện hòa tan vào lông ngực rộng lớn của ngươi...”
Lễ Thân Vương ngẩng đầu, liếc nhìn Thương Mai, nhíu mày như thể hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn không nói gì.
Thương Mai cắn răng, không biết bài Gậy bắt ngựa à? Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn là người thời chiến tranh?
Cô ngừng một lát rồi bỗng hùng hổ hát đại hợp xướng Hoàng Hà: “Trương Lão Tam, tôi hỏi anh, quê hương của anh ở đâu? Nhà tôi ở Thiểm Tây, đi qua sông khoảng ba trăm dặm...”
Mặt Lễ Thân Vương khẽ co giật, bỗng ngẩng đầu lên chỉ tay về phía Thương Mai rồi nói với Đại Kim: “Mau cắn nàng ta!”
Đại Kim vốn đang gặm cục xương, bỗng hùng hổ ngẩng đầu lên như Thương Mai trước khi hát, nhe răng ra sủa một tiếng, rồi lao về phía cô.
“Ôi mẹ ơi...” Thương Mai bỏ chạy như một làn khói.
Nhưng Đại Kim vẫn luôn đuổi theo Thương Mai, người sao có thể chạy nhanh hơn chó chứ? Nhưng người biết leo cây, còn chó thì không.
Lúc Thương Mai suýt bị Đại Kim đuổi kịp đã thuận lợi trèo lên cây, hơn nữa còn trèo một mạch cành cây, rồi há miệng thở dốc.
Đại Kim đứng bên dưới sủa, dáng vẻ vô cùng hung ác.
Lúc Trần Loan Loan ôm vò rượu ra, thấy Thương Mai và Đại Kim đang giằng co, còn Lễ Thân Vương thì cầm roi, đứng trên thềm đá sân đình, ánh nắng xuyên qua khe hở các lá cây, chiếu vào mắt hắn, khuôn mặt anh tuấn vẫn vô cảm như trước, nhưng giữa lông mày lại ẩn chứa một tia không vui.
Thương Mai cầu xin: “Vương gia, ta đã mạo phạm ngài rồi, mong ngài rộng lượng đừng so đo với tiểu nhân, mà tha cho ta một lần.”
Địa thế còn mạnh hơn người, nên cúi đầu ăn nói khép nép một lần cũng được.
Lễ Thân Vương tức giận nói: “Lúc nãy tại sao ngươi chưa hát xong bài đầu tiên đã hát bài thứ hai?”
“Hả?” Thương Mai sửng sốt.
“Ngươi mau hát hết bài đầu tiên đi!” Nếu cô không hát xong, trong lòng hắn sẽ cảm thấy khó chịu, hòa tan vào ngực ngươi là gì? Là cơ ngực hay lông ngực?
Chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế thật biến thái.
Thương Mai đành phải hát hết bài Gậy bắt ngựa, rôi Lễ Thân Vương lại bảo cô hát hết bài thứ hai, sau đó mới kéo Đại Kim ra.
Lúc Thương Mai trượt xuống cây, chân cô đã mềm nhũn rồi.
Trần Loan Loan cười đến nghiêng ngả, suýt chút nữa là quăng rượu hoa quế.
Lễ Thân Vương dắt Đại Kim, nghiêm túc nói với Thương Mai một câu: “Sau này người đừng thất lễ như thế nữa.
“Không đâu, không đâu.” Thương Mai vội tạ lỗi.
Đã gặp ma rồi còn không sợ tối à? Cô thật sự không biết mình bị điên chỗ nào, mà lại đi thăm dò xem hắn có phải hiện đại không?
Có lẽ hắn không hề nói từ shock, mà do cô đã nghe nhầm.
Dựa theo tính cách của hắn, cho dù hai người thật sự là đồng hương, hắn cũng sẽ không đồng tình với mình, không bằng cô chơi thân với mấy người cổ đại như Trần Loan Loan và Tráng Tráng còn sướng hơn.
Ngay cả Tấn Quốc Công, còn dễ gần hơn hắn.
Lúc hai người lên xe ngựa rời đi, Trần Loan Loan còn cười nói: “Thương Mai, tại sao tỷ lại hát cho Lễ Thân Vương nghe thế? Con người hắn không có sở thích nào khác, mà chỉ thích nghe hát, nhưng không ai thích hát cho hắn nghe, bởi vì mỗi lân họ hát, sẽ hát đến khi nào người rụng rời mới thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...