Hạ Thừa Tướng chỉ đành nhịn cơn giận bước lên nói với Lương Thị: “Ngươi buông nàng ta ra trước, có cái gì không thể nói chuyện đàng quàng chứ?”
Lương Thị ngước gương mặt xanh lè lên: “Các người đã nói chuyện đàng quàng với ta vào lúc nào? Sau khi ta chạy ra khỏi phòng bên bị cháy rồi, bị sắp xếp ở Hạ Chí Uyển khi đó người Tướng phủ các người sao không đến nói chuyện đàng quàng với ta? Hạ Thừa Tướng, nếu ngươi muốn bảo vệ Tướng phủ của ngươi bình an, hôm nay cho dù như thế nào cũng phải cho ta một câu trả lời công bằng, Hạ đại tiểu thư muốn hòa ly gì đó ta không quan tâm, ta chỉ cần ngươi hưu Tây Môn Hiểu Nguyệt.”
“Cái gì?”
Vừa mới nói xong, Lý Thị là người đầu tiên rống lên, chỉ vào Lương Thị mắng to: “Ngươi còn dám nói ngươi không ghen tị vì nàng được gả vào cho Thừa Tướng hả? Dù sao nàng cũng là cháu gái của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với nàng như thế? Ngươi đúng là ác độc thật, nàng đã từng có một đời chồng đã chết, nếu lần này lại bị hưu, đời này cũng xong rồi.”
Lương Thị lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến ta, đều là tự nàng ta gây ra thôi, nếu nàng ta biết sống cho tốt thì cũng sẽ không kéo nhị thẩm là tôi vào, đừng tưởng là tôi dễ ăn hiếp, suốt mấy năm qua, ta đã cho đại phòng các ngươi bao nhiêu lợi lộc rồi? Các người không nhớ ơn ta, bây giờ còn muốn giết ta? Số bạc đó của ta cho dù có quăng xuống biển rộng cũng có thể nghe được tiếng vang!”
Tây Môn Hiểu Nguyệt nhìn Hạ Thừa Tướng, nhịn đau nói: “Ngươi sẽ không làm vậy đúng không?”
Mặt Hạ Thừa Tướng rất phức tạp, không nói đến chuyện bây giờ Tây Môn Hiểu Nguyệt đã bị hủy dung, cho dù không có, bây giờ nha môn chắc chắn cũng đang nhìn chằm chằm nàng, nếu không từ bỏ nàng, Tướng phủ cũng sẽ bị dính vết nhơ.
Nhưng mà ông lại không thể trả lời như thế, ít nhất không thể để Tấn Quốc Công xác định rằng ông muốn từ bỏ Tây Môn Hiểu Nguyệt được.
Cho nên ông nhìn về phía Lương Thị: “Nhị phu nhân, ngươi đừng làm khó người khác, ta sẽ không hưu Hiểu Nguyệt.”
Lương Thị hừ lạnh: “Là ta làm khó người khác sao? Ta cảm thấy ta đang giúp ngươi, nhưng mà ta không quan tâm, người Tướng phủ các ngươi là người ngoại, các ngươi ác độc muốn hãm hại ta rồi cũng sẽ chịu báo ứng, nhưng mà Tây Môn Hiểu Nguyệt lại không phải, nàng là người của phủ Quốc Công, từng hưởng không ít lợi của ta, nàng ta vong ơn phụ nghĩa muốn hại ta, ta sẽ không thả nàng. Giết nàng thì phải đền mạng, cách tốt nhất là lại làm nàng bị hưu thêm lần nữa.”
Thương Mai không thể không khen ngợi Lương Thị, chiêu này của bà đủ độc ác.
Nhưng mà cho dù lại độc ác thì cũng không độc ác bằng Hạ Thừa Tướng.
Rõ ràng ông ta cũng muốn hưu Tây Môn Hiểu Nguyệt, nhưng ông lại thể hiện răng ông đang dùng hết sức để bảo vệ nàng, như vậy thì khi Tây Môn Hiểu Nguyệt gặp nạn, nhất định sẽ chừa cho bản thân một đường lui, mà đường lui này chính là Tướng phủ, trong lòng nàng còn có hy vọng có thể quay về Tướng phủ, vì thế nàng cũng sẽ không khai ra Tướng phủ.
Tấn Quốc Công tức giận đến hai mắt trợn trắng, nếu Tây Môn Hiểu Nguyệt bị hưu, mặt già của ông sẽ bị mất hết.
Vốn dĩ khó khăn lắm mới leo lên được nhà Thừa Tướng, bây giờ lại bị chém ngang, người chém còn là người của phủ Quốc Công ông, làm ông bực bội muốn chết.
Cuối cùng ông cảm thấy, khi mà ông cho rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, có một vài người đã chạy vọt lên, nhanh chóng giữ quyền khống chế tình hình, Tấn Quốc Công hết thời như ông bây giờ cũng chỉ bất lực.
Ông ngã ngồi xuống ghế, nhìn Lý Thị và Tây Môn Hiểu Nguyệt đang khóc sướt mướt, biết nếu ông không lên tiếng bảo Hạ Thừa Tướng hưu Tây Môn Hiểu Nguyệt để lấy lòng Lương Thị, vậy thì Lương Thị thật sự sẽ đòi lại toàn bộ số bạc đã cho phủ Quốc Công trong suốt mấy năm qua, ông không trả nổi, ông cũng không muốn già đầu rồi mà còn trở thành trò cười cho người khác.
Trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng cũng đều không thắng được thực tế, ông nhìn Hạ Thừa Tướng: “Tướng gia, viết hưu thư đi.”
“Không, không!” Tây Môn Hiểu Nguyệt thét chói tay, dùng sức giấy dụa đứng dậy, đẩy Lương Thị ra, quỳ gối xuống trước mặt Quốc Công gia: “Tổ phụ, không được, nếu hưu ta, ta còn sống nổi sao?”
Hạ Thừa Tướng cũng nói: “Đúng đó, Quốc Công giam có lẽ chúng ta còn có cách giải quyết khác.”
Ông nói là có lẽ, thật ra thì chính là nói với Quốc Công gia, không có cách nào, tạm thời chỉ có thể thuận theo.
Nhưng thái độ này của ông lại làm Tây Môn Hiểu Nguyệt cho rằng ông đang cố sức bảo vệ nàng, kéo tay ông khóc lóc nói: “Đúng vậy, Tướng gia, ngươi không thể hưu ta, hôm nay là ngày thứ ba về gặp cha mẹ để, ngươi không thể hưu ta.”
Hạ Oanh Nhiễm cũng cảm thấy rất tức giận, lúc Tây Môn Hiểu Nguyệt đến đây nàng còn phải quỳ xuống lạy kính trà, gọi một tiếng mẹ, nếu như Tây Môn Hiểu Nguyệt bị hưu, vậy không phải nàng quỳ phí công rồi sao? Nàng lại thêm một bà mẹ vô dụng à.
Còn tưởng rằng Tây Môn Hiểu Nguyệt tài giỏi đến cỡ nào, có thể ủng hộ nàng nhiều đến cỡ nào, lại không ngờ rằng chỉ là một cái gối thêu hoa, nhìn đẹp chứ chẳng xài được.
Nàng thật sự thất vọng hoàn toàn.
Thương Mai không quan tâm đến chuyện bên đó, chỉ đứng bên này bàn chuyện hòa ly với lão phu nhân.
“Lão phu nhân, chuyện hòa ly, hôm nay người phải cho ta một câu trả lời.”
Lão phu nhân vương ta, kéo tay nàng ngồi xuống, gương mặt hiền lành không thể diễn tả thành lời: “Thương Mai, ngươi thật sự rất căm hận tổ mẫu đúng không?”
Thương Mai cười châm chọc: “Lão phu nhân nói mấy chuyện này sẽ rất tổn thương tình cảm.”
Lão phu nhân xua tay, mắt đỏ lên, đầy áy náy nhìn cô: “Tổ mẫu biết trong lòng ngươi rất hận tổ mẫu, tổ mẫu biết ta làm không đúng, đối xử tệ bạc với hai mẹ con ngươi, nhưng mà ngươi cũng phải thông cảm cho tổ mẫu, ta không có cách nào, Lâm Lâm là đứa con trai duy nhất trong Tướng phủ, lại có tài như thế, nếu ta không nâng đỡ muội muội của ngươi, sau này Tướng phủ phải làm sao đây?”
Thương Mai chỉ cảm thấy người nổi đầy da gà da vịt, nói: “Lão phu nhân chỉ cần nói là đồng ý hay không thôi.”
Lão phu nhân cười khổ: “Nếu người đã kiên quyết như thế, ta không có lý do gì mà không đồng ý cả.”
“Đồng ý là được, nếu đồng ý thì xin mời Tướng gia lập tức viết một bức thư thả vợ ngay tại chỗ, từ đây mọi người đều vui vẻ.” Thương Mai đương nhiên sẽ không cho phép bọn họ tiếp tục kéo dài.
Lão phu nhân tiếp tục nắm tay Thương Mai, mặt dây khẩn cầu nói: “Nhưng mà ngươi không được đi cùng mẹ người, phải ở lại cùng tổ mẫu, có được không? Tổ mẫu già rỗi, cũng không biết khi nào sẽ chết, ngươi là đại tiểu thư của Tướng phủ, lại là trưởng nữ con vợ cả, tổ mẫu nếu không thấy ngươi ở cạnh trong lòng sẽ không yên tâm.”
Lão thái bà này luôn rất thông minh, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, không dễ gì sẽ nói ra những lời này, nhưng bây giờ lại khổ sở mà cầu xin cô như vậy, đằng sau còn có tính toán gì nữa đây?
Thương Mai không tin bà đã thật sự tỉnh ngộ, tâm của bà già này đã đen rồi, trong mắt bà ta chỉ có ích lợi, không có tình thân.
“Lão phu nhân xin cứ yên tâm, ta sẽ luôn ở lại trong phủ cho đến khi gả chồng, ta sẽ ở lại cùng bà thật tốt!” Thương Mai cười khẽ, vỗ mu bàn tay bà ta, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, ta sẽ chơi cùng bà, bà muốn chơi kiểu gì, ta sẽ chơi kiểu đó với bà.
Đáy mắt lão phu nhân giống như có hơi ướt át: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tuổi càng lớn lại càng không nỡ để con cháu rời đi, tuy ta không có duyên với mẹ ngươi, nhưng nàng đi, ta cũng rất luyến tiếc.”
Thương Mai hơi cong môi, tạo thành một nụ cười khẩy: “Lão phu nhân yên tâm đi, cho dù mẹ ta có hòa ly với Tướng gia thì bà ấy cũng sẽ không rời khỏi Tướng phủ, Tướng phủ không phải có một mảnh đất thuộc về bà ấy sao? Mảnh đất đó đủ xây một căn nhà, chúng ta sẽ luôn ở cùng bà, có được không?”
Lão phu nhân lập tức nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy cũng xem như người một nhà.”
Lúc này Thương Mai cũng đã đoán được ý của bà ta, bà ta muốn mẹ dọn vào hậu hoa viên, như vậy bà ta sẽ càng dễ ra tay hơn.
Rừng trúc là vũ khí sắc bén của bà ta.
Nhưng, ai mà biết được chứ? Có lẽ vũ khí này cuối cùng sẽ bị Hạ Thương Mai cô sử dụng thì sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...