Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Tây Môn Hiểu Nguyệt đã sụp đổ hoàn toàn, rống to với Lương Thị như đang phát điên: “Người cứ dây dưa mãi rốt cuộc thì muốn thể nào? Ta đã bị ngươi hại đến thế này, ngươi còn chưa chịu bỏ qua sao?”

Ngày mai người của nha môn sẽ đến, có lẽ nàng sẽ không tránh khỏi một trận tai ương lao ngục, Lương Thị lại còn không chịu buông tha cứ muốn đối đầu với nàng.

Tấn Quốc Công cũng vô cùng tức giận với sự chỉ trích lúc nấy của Lương Thị, bây giờ thấy bà lại định cản Tây Môn Hiểu Nguyệt lại, lửa giận bùng lên, không cần mặt mũi nói: “Ngươi còn muốn làm cái gì? Có gì thì cứ nói với ông già này đi.”

Lương Thị quay đầu lại, cười lạnh: “Yên tâm, phụ thân, nếu hôm nay ta đã không tiếc tất cả không quan tâm đến mọi chuyện thì cũng sẽ không để lại chút tình cảm này, lát nữa chúng ta lại tính toàn toàn bộ nợ nần của nhà họ Tây Môn, bây giờ, ta muốn tính món nợ giết người với Tướng phủ trước.”

Tấn Quốc Công thấy bà ta cứ ngu ngốc không chịu yên, khác hẳn so với lúc trước, tức đến hai mắt tối sầm, sai người đóng cửa lại, lạnh lùng sắc bén nói: “Được, ta xem ngươi tính như thế nào, tới đi, sai người đi dọn dẹp đồ đạc của nhị phu nhân trước, đợi tính toán sổ sách xong, bà cũng cút đi.”

Xem ra nếu không thật sự nổi giận thì bà sẽ không biết lợi hại.

“Phụ thân!” Nhị gia nhà Tây Môn vội khuyên: “Không được, không được.”

Tấn Quốc Công chỉ thẳng vào mũi con trai, chửi ầm lên: “Giữ một người phụ nữ đanh đá thế này lại làm gì? Ngươi còn có tiên đồ hay không hả!”


Nhị gia nhà Tây Môn khổ sở nhìn phụ thân của ông, đang định định nhắc nhở phụ thân, suốt mấy năm qua cũng nhờ Lương Thị giúp đỡ việc làm ăn của gia đình, phủ Quốc Công mới xa hoa như ngày hôm nay, nếu Lương Thị đi mất, sau này phủ Quốc Công sẽ không còn thoải mái như vậy.

Nhưng mà cũng không thể nói ra trước mặt nhiều người như thế, chỉ ngóng trông phụ thân có thể hiểu được.

Nhưng mà Quốc Công gia đang tức giận, làm gì mà nghĩ được nhiều như thế? Hơn nữa đã lâu như thế, mấy năm đầu ông còn xem trọng Lương Thị một chút, sau này cũng đã quen rồi, xem như là một phần thu nhập của phủ, làm gì còn nhớ được là do Lương Thị lấy từ nhà mẹ đẻ về chứ?

Ai ngờ Lương Thị hoàn toàn không quan tâm đến lời ông nói, chỉ nhìn Thương Mai: “Hạ đại tiểu thư, ngươi có muốn cùng ta tính số vụ phòng bên nổi lửa luôn hay không?”

Thương Mai biết hôm nay bà gọi cô đến chắc chắn không phải chỉ đơn giản là để xem trò vui, Lương Thị đang mời chào cô.

Được rồi, dù sao cũng phải tính món nợ này cho rõ ràng, tính ở Tướng phủ cũng được, tính ở phủ Quốc Công cũng thế, chỉ cân không sai đối tượng là được.

Cửa lớn của phủ Quốc Công đóng mạnh lại, mấy người làm đều bị đuổi ra ngoài, Đao Lão Đại cũng Tiểu Khuyên cũng ở bên ngoài, Đao Lão Đại cầm roi, ngồi trên thềm đá trước hành lang, nghe ngóng động tĩnh bên trong, cứ như chỉ cần có gì đó không đúng là sẽ phá cửa: xông vào ngay.


Hạ Oanh Nhiễm kéo Thương Mai qua, lạnh lùng quát: “Ngươi đừng có nhiều chuyện, đây là phủ Quốc Công, có liên quan gì đến ngươi? Người đừng có gây truyện làm Tướng phủ mất mặt.”

Hạ Oanh Nhiễm đang lo Thương Mai đắc tội với phủ Quốc Công, phủ Tấn Quốc Công sẽ không ủng hộ nàng nữa, phụ thân từng nói, phủ Quốc Công có thể nói lời hay cho nàng trước mặt Hoàng Hậu và Hoàng Thái Hậu, hôm đó Thái Tử rất tức giận, nàng nhất định phải dựa vào phủ Quốc Công.

Thương Mai lạnh lùng nói: “Ta vốn không biết xấu hổ, sợ mất mặt làm gì chứ?”

“Nếu người không phải người của Tướng phủ, ai thèm quan tâm ngươi có xấu hổ hay không? Tóm lại ngươi câm miệng lại cho ta, nếu không sẽ cho người biết lễ độ.” Hạ Oanh Nhiễm cảnh cáo.

Hai tỷ muội còn đang mãi giằng co cùng nhau, Lương Thị đã túm chặt đầu Tây Môn Hiểu Nguyệt, hung dữ hỏi: “Nói, vì sao lại muốn giết cả ta?”

Lương Thị đột nhiên ra tay, làm mọi người ở đây đều trở tay không kịp.

Tấn Quốc Công đã đóng cửa lớn lại, vốn tưởng còn có thể dọa Lương Thị sợ hãi, không ngờ bà lại ngang ngược như thế, chưa nói tiếng nào đã ra tay đánh nhau.


Tây Môn Hiểu Nguyệt bị bà ta túm chặt, hét lên, Lý Thị nhào lên cứu con gái, lại bị Lương Thị đạp một phát, lạnh lùng quát bảo bà ta ngừng lại: “Lại dám qua đây, ta sẽ xé da đầu nàng xuống!”

Nói xong, kéo mạnh, mãi đến kéo Tây Môn Hiểu Nguyệt xuống đất đánh một trận, đau đến mức kêu gào.

Lý Thị khóc lóc với Tấn Quốc Công: “Phụ thân, người nhìn bà ta kia, không coi ai ra gì cả.”

“Là ai không coi ai ra gì hả? Tất cả các ngươi đều biết chuyện nàng hai ta, nhưng mà đã có ai nói thay ta câu nào chứ? Đầu giả vờ như không biết đúng không? Đều cảm thấy ta có thể tùy ý để các ngươi hy sinh sao? Hôm đó sau khi cháy, các ngươi đều biết ta ở Hạ Chí Uyển, không có ai đến hỏi thăm xem ta có bị thương hay không, ta về nhà mẹ để, phủ Quốc Công các ngươi cũng chưa từng đến thăm ta, thậm chí hôm nay ta quay về, thấy ta bị phỏng đến thế cũng không có người nào hỏi thăm một câu, chuyện này cho dù như thế nào ta cũng không bỏ qua được.”

“Không bỏ qua được thì sao nào?” Tấn Quốc Công lạnh lùng âm độc nói: “Xem ra ngươi đang muốn bị hưu.”

“Có hưu ta hay không thì ta cũng sẽ không ở lại phủ Quốc Công nữa, không chỉ như thế, ta còn muốn vào nha môn bẩm báo, đòi lại tất cả số bạc mà phủ Quốc Công mượn ta suốt bao năm nay, nhưng món nợ này lát nữa lại tính, bây giờ ta đang hỏi con tiện nhân này vì sao lại muốn thiêu chết ta trong phòng bên?”

Sắc mặt Tấn Quốc Công thay đổi, lập tức nhớ đến mấy năm nay Lương Thị gần như là trụ cột trong phủ. Không nói đến chuyện đòi bạc lại, chỉ riêng việc sau này không có Lương Thị giúp đỡ, trong phủ chẳng có bao nhiêu người giữ chức vụ trong triều đình, dựa vào chút tiền thuế má ít ởi kia, làm sao nuôi nổi gia tộc lớn thế này chứ?

“Không có ai muốn thiêu chết ngươi cả, đã nói tất cả chỉ là ngoài ý muốn.” Hạ Thừa Tướng tức giận nói.

Thương Mai lạnh lùng nói: “Ngoài ý muốn? Có nhiều chuyện ngoài ý muốn đến vậy sao? Đi mà nói với nha môn, Tướng gia đại nhân, Thái bảo đã nói đến nước này rồi mà các ngươi còn cố nói là ngoài ý muốn, có ý nghĩa gì sao? Nếu đã dám làm sao lại không dám nhận chứ? Không sai, nha môn truy cứu là chuyện của nha môn, ta và nhị phu nhân thiếu chút nữa đã chết trong đám cháy, món nợ này kiểu gì cũng phải tính cho ra lẽ trước nha môn.”


“Ngươi muốn tính như thế nào?” Hạ Thừa Tướng nhìn chằm chằm Thương Mai, gương mặt cố ý trang điểm tỉ mỉ đã đầy lửa giận.

Mặt Thương Mai không chút biểu tình nói: “Đơn giản lắm, nếu Tướng phủ muốn thoát khỏi chuyện này, ta có thể ăn nói cẩn thận, nhưng mà ông nhất định phải hòa ly với mẹ của ta.”

“Đừng có mơ” Hạ Thừa Tướng không thèm nghĩ ngợi gì từ chối ngay.

Thương Mai âm trâm nói: “Được thôi, vậy ngày mai khi nha môn đến, ta lập tức nói ra lời nói trước khi lâm chung của Hạ Đoàn, nhị phu nhân, bà có nghe được chuyện trước khi Hạ Đoàn chết đã nói ba người lão phu nhân, Hạ Thừa Tướng và Tây Môn Hiểu Nguyệt lên kế hoạch sai người đốt nhà như thế nào không?”

Lương Thị rất hợp tác: “Nghe rõ, mỗi một câu một chữ, mỗi một tiếng hét thảm kêu rên đều ở trong đầu ta, không vứt đi được.”

Thương Mai cười lạnh, nhìn chằm chằm Hạ Thừa Tướng: “Chắc là Tướng gia hiểu rất rõ luật pháp Đại Chu, nếu chỉ một mình ta khai có thể không ti được, nhưng nếu có thêm nhị phu nhân làm bằng chứng thì đã có thể chứng thực, một khi những lời này rơi vào lời khai, Tướng phủ có thể thoát khỏi liên quan không? Tướng gia và lão phu nhân phải suy nghĩ cho cẩn thận, dùng sự bình an của Tướng phủ các người để đổi lấy sự tự do của mẹ ta, ai lời ai lỗ? Con người Hạ Thương Mai ta rất hiền lành, cho dù mua bán không phải công bằng hoàn toàn, cũng sẽ không chiếm chút của hời nào của Tướng phủ các người.”

Lương Thị ở bên kia lại ngang ngược nói: “Không, đại tiểu thư, bên ngươi thỏa thuận xong nhưng bên ta còn chưa nói xong, nếu con tiện nhân này không ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu lạy ta một trăm lần, ta chắc chắn sẽ không tha cho nàng.”

Thương Mai buông tay, nhìn gương mặt tức giận muốn bùng nổ: “Vậy ta không có cách nào, lão phu nhân thuyết phục con dâu của bà trước đi, dù sao trừ mẹ Liên Thị của ta ra, mấy cô con dâu khác của ngày đều rất nghe lời, rất có tiên đồ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui