Ngọn lửa trong căn phòng phụ vẫn còn cháy nghi ngút, Mộ Dung Khanh đã hai lần lao ra lấy nước, rồi lại lao vào hiện trường vụ cháy. Cánh cửa bị xà ngang chặn lại không vào được, bốn phía đều là biển lửa, cửa sổ bị phong tỏa, tuy rằng đã bị đốt cháy, nhưng lại tạo thành hàng rào lửa ngăn cản, không cách nào xông vào. Hắn lấy một thanh sắt từ bên ngoài đập mạnh vào, ngọn lửa càng ăn tới gần thì mái tôn bắt đầu có dấu hiệu sập xệ.
“Vương gia, hết cách rồi, người ra ngoài đi.” Tô Thanh xông vào lôi kéo hắn ra ngoài.
Đập vào trong mắt, chỉ toàn là ánh lửa, có thị vệ cũng xông vào trong, nhưng căn bản không thể tiếp cận được. Tô Thanh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà có nguy cơ sập kia, ngói lưu ly phát ra tiếng kêu răng rắc và văng tung tóe ra xung quanh vì không chịu được nhiệt độ cao, nếu không chạy ra nhanh sẽ gặp nguy hiểm.
Thị vệ cũng hét lên: “Vương gia, Tô tướng quân, nhanh lên, sắp sập rồi.’
Mộ Dung Khanh đá vào bức tường nơi ngọn lửa tràn đến, lớn tiếng hét lên: “Thương Mai, ra đây, mau ra đây, nếu không ra, nàng sẽ bị biến thành heo quay đấy!”
Nhưng trong phòng lúc này chỉ toàn nghe tiếng lửa phập phồng, không hề có một âm thanh hô cứu nào. Tô Thanh nhìn Mộ Dung Khanh cuồng loạn như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu, không ngờ Hạ Thương Mai lại đoản mệnh như thế.
Người của Tuần Thành Ti liên tục tạt nước, những người khác cũng phụ lấy mân và cát đến dập lửa, nhưng mà, lúc trong phòng vang lên âm vang, thì mọi người đều đã lui ra ngoài hết rồi. Đây là tiếng tường nhà đổ xuống, một khi tường sập thì căn phòng này không còn giữ được nữa, nhất định sẽ sập theo.
Những thứ trên mái nhà không ngừng rơi xuống, Tô Thanh lo lắng nói: “Lửa lớn như vậy, cho dù có xông vào trong được, thì người cũng đã chết rồi.”
Mộ Dung Khanh lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm ánh lửa, đột nhiên xoay người, sải bước đi ra ngoài.
Quần áo của hắn bị cháy nhiều chỗ, sau khi hắn đi ra ngoài thì bị thị vệ dùng chăn bông dập lửa trên người, khuôn mặt hắn bị vết lửa làm cho lấm lem, dính đầy bụi khí, hai mắt đỏ ngầu, toát lên vẻ hung hăng dữ tợn, cơn tức giận đều ngưng tụ lại trong mắt hắn, chỉ chực chờ phun ra.
Mộ Dung Tráng Tráng và Trần Loan Loan đều xông lên, Trần Loan Loan vừa nãy còn đang ở ngay dưới hỏa long, cũng may nàng ta phản ứng nhanh mới không sao, nếu không bây giờ cũng biến thành heo quay rồi.
Nước mắt nàng ta rơi cứ như hạt ngọc bị đứt dây mà rơi xuống: “Thương Mai? Sao không đi ra?”
Tô Thanh sắc mặt xám xịt rũ đầu xuống nói: “Không thể vào trong, một căn xà ngang rơi xuống, chặn ngay cửa vào, hoàn toàn không tiến vào trong được.”
Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói: “Xà rơi chắn cửa sao? Ta nhìn không thấy!”
Tô Thanh giật mình, vừa rồi hắn còn không có nghĩ tới vấn đề này.
Hạ thừa tướng nghe thấy Mộ Dung Khanh nói vậy vội đi tới, nói: “Vương gia, kỳ thực phòng phụ này trước giờ có hơi nguy hiểm, bổn tướng sớm đã cho người đến đây tu sửa, nhưng do tháng xấu không làm được nên tạm thời lấy xà ngang chống đỡ hai bên, chắc là thợ đặt không kỹ”.
“Chuyện này bổn vương sẽ điều tra!” Vẻ mặt của Mộ Dung Khanh rất khó coi, thật ra hắn đã lờ mờ đoán được đêm nay sẽ xảy ra chuyện, nhưng không ngờ lại phóng hỏa như vậy, sự lơ là của hắn đã hại một cô gái ngốc nghếch như Hạ Thương Mai.
“Tuần Thành Ti đâu?” Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói.
“Vương gia, có hạ quan!” Tuần Thành Ti thở hổn hển bước tới, hắn ta và Mộ Dung Khanh cùng Tô Thanh liếc mắt nhìn nhau, mặt mày ai cũng đen ngòm, cho thấy ban nãy lúc cứu hỏa đã gắng sức thế nào.
“Sau khi đám cháy được dập tắt, phối hợp với hình bộ điều tra nguyên nhân vụ cháy, không được bỏ sót một ngóc ngách nào, bổn vương muốn biết chân tướng vụ này”, Mộ Dung Khanh nghiêm nghị nói.
Khóe miệng của Hạ thừa tướng nhếch lên, cứ tra đi, lửa lớn như vậy, e là một chút vết tích cũng không tra ra được, thực ra xà ngang đã được đặt phía trên từ sớm, chỉ có điều hơi di chuyển một chút, hắn cũng không hỏi được gì từ miệng mấy người thợ đó đâu. Về phần dầu hỏa trên đất, sau khi bị đốt cháy biến mất không còn dấu vết, tinh dầu của loại dầu hỏa này rất yếu, nhưng khả năng cháy đặc biệt mạnh, khi bị nước rửa sạch thì mặt đất trở nên lộn xộn, cho dù có để lại chút dấu vết, cũng sẽ không bị phát hiện.
Còn về hỏa long ở đây xảy ra việc ngoài ý muốn, thì không liên quan gì đến hắn ta, là do các vị công tử quý tộc ở đây nô đùa, khiến người câm hỏa long không đứng vững, trên hỏa long lại có dầu hỏa và hương tùng, tự nhiên sẽ cháy.
Mộ Dung Khanh nhìn ngọn lửa đang dần dịu lại, ngọn lửa dịu đi là do không còn vật gì để đốt cháy nữa. Mái nhà đổ sập, tạo ra một tiếng động lớn, bụi bay mù mịt, tia lửa bay khắp nơi, nơi này trông chẳng khác gì địa ngục.
Tiêu Thác nhìn Trần Loan Loan đang khóc trông rất buồn, trong lòng có chút khó chịu, vô thức liếc mắt nhìn Mộ Dung Khanh, tính tình ngay thẳng không biết nên an ủi như thế nào, nói: “Lúc bái tế nàng ấy, kính nàng ấy mấy bình rượu là được rồi. ”
“Câm miệng, Tiêu Thác!” Mộ Dung Tráng Tráng vừa mắng, vừa lau nước mắt.
Tiêu Thác ậm ừ một hồi, rồi không nói gì thêm nữa. Sắc mặt của Mộ Dung Khanh rất hung dữ và đáng sợ, hắn không biết dường như trong tim đang có thứ gì sập đổ, giống như căn phòng kia vậy, chỉ sau một tiếng âm vang, tất cả đều không còn nữa, chỉ là một mảng trống rỗng, đau buồn khó tả.
Nói trống rỗng, nhưng trong lông ngực lại có một cỗ cảm xúc khác, từ từ co rút lại mà nở ra, cứ co rút rồi nở ra, cuối cùng ngưng tụ thành một viên đá nhỏ. Ban đầu hắn nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ thay đổi phần nào, nhưng hóa ra đó chỉ là mong muốn xa hoa của hắn.
“Có chuyện gì vậy? Hỏa hoạn à?” Một giọng nói ngơ ngác đột nhiên vang lên sau lưng, mang theo một chút kinh ngạc.
Mộ Dung Khanh bỗng quay đầu nhìn lại, thấy Thương Mai đang đi tới trên tay còn ôm hai con gà sống, những con gà cứ giãy giụa không yên, trông rất dễ thương, bỗng chốc không biết xảy ra chuyện gì.
Nếu không phải cô thay quần áo, nếu không phải đầu tóc cô hơi uốn xoăn, Mộ Dung Khanh còn thật sự tưởng rằng lúc đó cô không hề ở trong trận hỏa hoạn.
Mọi người đều sửng sốt, sắc mặt của lão phu nhân và Hạ thừa tướng đều trở nên đặc biệt khó coi, họ không thể tin được rằng cô lại có thể sống sót trở ra.
Thương Mai đặt con gà sống xuống, đi tới Mộ Dung Khanh nhìn hắn: “Vương gia, ngài không sao chứ, mặt mày đen như vậy, ngài liều mạng thế sao, cứu ai thế? Có ai ở trong sao?”
“Ngốc!” Mộ Dung Khanh đột nhiên dại ra, gằn giọng lên như muốn hét điếc tai Thương Mai, hung hăng nhìn cô chằm chằm, hận không thể đè cô xuống đất rồi đạp mạnh cho vài cái: “Không nhìn thấy bổn vương cứu hỏa sao? Trong đó ai biết còn có ai? Là ai không cứu được sao?”
“Ơ…” Thương Mai lùi lại, có vẻ hơi sợ hãi, Trần Loan Loan ôm lấy cô, vừa khóc vừa nói: “Thương Mai, tỷ làm vương gia sợ chết đi được, vương gia tưởng tỷ ở trong đó, ngài ấy xông vào cứu tỷ, xém chút thì chết ở trỏng luôn rồi.”
“Hả?” Thương Mai kinh ngạc nhìn Mộ Dung Khanh: “Vương gia tưởng ta ở trong đó à? Sao ta có thể ở trong đó được chứ, ta và nhị phu nhân đến Hạ Chí Uyển mà.”
“Cái gì?” Hạ thừa tướng kinh ngạc, mặt mày biến sắc hỏi: “Ngươi cùng Nhị phu nhân đi Hạ Chí Uyển?
“Đúng vậy, nhị phu nhân hơi không khỏe, ta bảo bà ấy đến Hạ Chí Uyển nghỉ ngơi, sau khi bà ấy ổn định lại ta mới về đây, đúng rồi, lúc ta đến dường như phòng tân hôn cũng đang cháy.” Thương Mai chỉ vào phòng tân hôn, mọi người nhìn qua đó, quả thật bên đó khói đen bốc lên hừng hực.
Phổi của Hạ thừa tướng gần như nổ tung, ông ta gầm lên: “Mau dập lửa đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...