Thương Mai nhìn sang, quả nhiên phát hiện sắc mặt của Tiêu Thác có chút nhợt nhạt.
Cô phỏng đoán lúc vào rừng trúc bị rắn độc cắn, trong rừng trúc có rắn xanh nhỏ, rất độc, nhưng bọn họ nếu dám xông vào, hẳn là đã mang theo thuốc giải độc.
Nếu không có thuốc giải độc, Mộ Dung Khanh hẳn đã tìm đến cô, chứ không phải ra bộ an nhàn ngồi uống rượu.
Thương Mai kỳ thật không biết là Hạ Hòe Quân ngu xuẩn đem người giấu trong Tướng phủ, hơn nữa ở Tướng phủ đang làm tiệc cưới, lại càng không nên làm như vậy.
Chiêu này của Mộ Dung Khanh, có phải có chút thừa thãi không?
Mộ Dung Tráng Tráng cùng lão phu nhân, Thôi thái phi, lão thái quân và đám người Lương thị ngôi chung một bàn, bà ta nhìn thấy Thương Mai cùng Loan Loan, vội vàng đón tiếp các cô gái.
Thương Mai dẫn Loan Loan đến, muốn vấn an Thôi thái phi và Trần thái quân, nhưng Tráng Tráng lại lôi kéo hai người ngồi xuống.
Ý tứ của Tráng Tráng thì Thương Mai hiểu được, có lão thái quân và Thôi thái phi ở đây, cho dù lão phu nhân muốn gây chuyện bất lợi gì cho cô cũng không dễ.
Thương Mai ngồi sát bên cạnh Trần thái quân, Trần thái quân thấp giọng nói: “Chuyện này làm như thế nào?”
Thương Mai mỉm cười: “Thái quân không cần nóng vội, sẽ nhanh chóng nước chảy thành sông.”
Thôi thái phi ở bên cạnh nghe được, cười nói: “Lão Trần à, ngươi đừng che giấu, ai gia biết các ngươi đang toan tính chuyện gì, là hôn sự của Loan Loan phải không?”
Trần thái quân làm bộ nghiêm mặt nói: “Cũng không phải là sao không? Đều là lão thân lo lắng thôi.”
“Duyên phận thật đúng là lo không được, ngươi xem công chúa của chúng ta, hai tám tuổi, còn không có tin tức gì.” Thôi thái phi nhắc đến Mộ Dung Tráng Tráng, chuyện này cũng không lạ, bởi vì Thôi thái phi mỗi lần vào cung gặp lão thái hậu thỉnh an, lão thái hậu đều nhắc tới hôn sự của Tráng Tráng, chuyện này do hoàng thái hậu giao cho, không thể hoàn thành, trong lòng bất an.
Trần Loan Loan ở bên cạnh nghe, nghi hoặc nói: “Công chúa mới mười sáu tuổi?”
Trần thái quân cười nói: “Đứa nhỏ ngốc này, công chúa hai mươi tám tuổi.”
Gương mặt của Tráng Tráng hơi đen lại: “Thái quân không phải đang nhắc tới tuổi của bổn cung sao, bổn cung nhớ rõ.”
“Hai mươi tám tuổi có dư, lão thân bảy mươi tám.” Lão thái quân làm bộ dáng nhớ về tuổi trẻ, thở nhẹ một tiếng.
“Lão thái quân, ngài hiện giờ có phúc khí, cưới được dâu hiền, giúp Trần gia khai chi tán diệp, mười hai vị tướng quân đều nổi bật, làm lá chắn cho Đại Chu ta.” Lão phu nhân cười nói.
Lão thái quân liếc nhìn cô một cái: “Nói chuyện tuyển con dâu, lão thân quả thật mạnh hơn ngươi, bốn người con dâu của ngươi, ngoài Liên Thị, toàn bộ đều không đáng nhắc tới.”
Lão phu nhân tiếp lời chính là vì muốn tìm cách tiếp cận, không ngờ bị lão thái quân bốp chát lại một câu, sắc mặt không hờn giận, có thể tưởng tượng được Trần Nguyệt Nhung, Lưu thị và Tây Môn Hiểu Nguyệt, quả thật cũng không phải xuất sắc gì.
Không thể biện giải, bà ta không nói được câu nào, trong lòng đành ghi hận lão thái quân.
Thôi thái phi ra bộ hiên từ, vội vàng hòa giải nói sang chuyện khác, nhưng lại nhắc đến Tráng Tráng: “Công chúa à, Tiêu Kiêu là tên khốn kiếp, ngươi cũng đừng nhớ thương nữa.”
Thương Mai lại một lần nghe được tên Tiêu Kiêu, cô nhìn Tráng Tráng, thấy sắc mặt nàng ta bỗng trở nên tái nhợt, giống như bị người ta nắm thóp, có thể thấy được người này trong lòng nàng ta rất có sức ảnh hưởng.
Cô lại nhìn về phía Loan Loan, thấy Loan Loan cũng đang nhìn Tráng Tráng, vẻ mặt của nàng ta có phân thương hại.
“Thái phi là muốn ép bổn cung đến nơi khác ngôi sao?” Tráng Tráng không thay đổi sắc mặt, nàng ta nói.
Thái phi nhẹ nhàng thở dài: “Thôi, không nói nữa, xem như ai gia làm người xấu, nào, ăn đi."
Lão phu nhân sai người mang rượu lên, hai nha hoàn rót rượu, nhưng chỉ rót cho Thương Mai và Lương thị, sau đó nhanh chóng lui ra.
Lúc rót rượu, lão phu nhân cười nói: “Tối nay nhất định phải thưởng thức món “chân giò hầm”. Món ăn này được nấu bằng nồi đất từ sáng nay, đun lửa liu riu, tan chảy trong miệng, thật sự rất ngon miệng.”
Thôi thái phi nói: “Ai gia miệng không tốt, một chút đồ hâm có thể ăn, lão phu nhân lo lắng rồi.”
Lão thái quân nâng ly rượu lên, nhưng không cẩn thận làm rớt đũa, Thương Mai cúi người xuống nhặt, lão thái quân cũng cúi người, nói nhỏ vào tai cô: “Rượu của cô có vấn đề”
Thương Mai kỳ thật cũng đã phát hiện, nhưng vẫn không thay đổi thái độ.
Vốn dĩ nha đầu rót rượu cho cô và Lương thị là nha đầu thân cận của lão phu nhân, hôm nay căn bản không cân đến đây hầu hạ khách khứa, Hạ Đoàn đã điều động đủ người, người trong phòng lão phu nhân một người cũng không cân ra hầu hạ.
Cho dù có đến, cũng chỉ hầu hạ lão phu nhân, sẽ không rót rượu cho người khác, hơn nữa, đã muốn nha hoàn rót rượu, ắt có nội tình.
Nhưng cô cảm thấy lạ, tại sao lại hạ độc trong rượu của Lương thị.
Hạ nhân bắt đầu đưa đồ ăn lên, mỗi món ăn đều được trang trí rất đẹp mắt, sắc hương vị đều được chú trọng.
Nhưng khi ăn uống mọi người đều thấy không được ngon lắm, bởi vì bữa trưa đến tận giờ Thân mới ăn, hiện giờ mới qua giờ Dậu, cách nhau mới nửa canh giờ.
Tất cả mọi người chính là đang mong chờ rồng lửa đến, dù sao, lễ mời rông lửa cũng rất ít gia đình làm, thật sự rất xa xỉ, các gia đình phú thương ngược lại càng nhiều hơn.
Lão phu nhân nâng ly chúc mừng, Thương Mai cũng nâng ly rượu lên, sau khi kính rượu, dùng tay áo che mặt, ra vẻ ngửa đầu uống, nhưng toàn bộ rượu đều được đổ vào trong tay áo, một giọt cũng không uống.
Thương Mai nhìn về phía Lương thị, nàng ta uống cạn, xem ra, nàng ta hoặc là sớm có giải dược, hoặc là không hề biết rượu có vấn đề.
Nàng ta làm bộ lơ đãng nhìn về phía lão phu nhân, nàng ta vốn nhìn chằm chằm vào Thương Mai, nhưng khi Thương Mai chuyển tâm mắt, nàng ta nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Khi vừa ăn xong, người chăm sóc cô dâu đi tới nói với lão phu nhân: “Lão phu nhân, nhà mẹ đẻ phải trở về sau khi ăn xong, dựa theo phong tục, nhị tiểu thư phải đích thân kiểm kê lễ vật trả lại cho nhà mẹ đẻ, người xem, có phải nên kêu người gọi nhị tiểu thư đến đây?”
Chuyện đáp lễ này, hơn phân nửa là chị em dâu hoặc là bà cô bên chồng làm, nhưng, Lưu thị đã bị đuổi, lại không có bà cô bên chồng, chỉ có thể cho Hạ Oanh Nhiễm đi làm.
Lão phu nhân nói: “Được, lão thân cho người đi tìm.”
Cô ngẩng đầu lên một chút, chỉ thấy đầu người tấp nập, không thấy Hạ Oanh Nhiễm.
“Hạ Đoàn, giúp ta đi tìm nhị tiểu thư.” Cô kêu.
Hạ Đoàn khom người đi tới: “Vâng, nô tài sai người đi tìm ngay.”
Lão thái quân thản nhiên nói: “Nhị tiểu thư mới vừa rồi đuổi theo thái tử, sau đó lại không thấy nàng ta”
Lão phu nhân sợ run: “Vậy sao? Lão thân không để ý, đứa nhỏ này, hay là lại cùng thái tử điện hạ đi dạo quanh bờ hồ?”
Thôi thái phi cười nói: “Bọn họ đã định hôn sự với nhau, đi ra ngoài du ngoạn một chút cũng không có gì, ngươi đó, đừng lo lắng quá.”
Lão phu nhân không hờn giận nói: “Hôm nay là ngày vui của phụ thân các ngươi, cũng nên chú ý đúng mực.”
Hạ Đoàn nói: “Lão phu nhân đừng vội, nô tài đi tìm ngay.” Nói xong, xoay người ởi khỏi.
Lão thái quân nâng mắt lên, thản nhiên liếc mắt nhìn lão phu nhân: “Nghe nói hôn sự của nhị tiểu thư và điện hạ, hiện giờ còn chưa được hoàng thái hậu cho phép, chuyện này là như thế nào?”
Khuôn mặt của lão phu nhân đơ đơ: “Vậy sao? Có chuyện như vậy sao? Thái quân nghe được tin này từ đâu?”
Lão thái quân cười cười: “Không phải sao? Lão thân cũng quên nghe ai nói rồi, nhưng lão phu nhân đã nói không có, thì cứ cho là không có đi”
Chuyện này, tất cả mọi người biết, nhưng không ai dám hỏi thẳng mặt.
Lão phu nhân cho rằng, nàng ta quá thất lê, nhà có khách cũng không cho gia chủ chút thể diện, cho nên sắc mặt có chút không tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...