Cơ mặt Hoàng hậu khẽ co rúm, ánh mắt như có ngọn lửa đang nhen nhóm, làm người khác không dám nhìn thẳng, bà chỉ tay vào ngự y, gần như hét khàn cuống họng: “Bản cung mặc kệ ngươi dùng cách gì cũng phải cứu được Lương Vương.”
“Vâng, vâng!” Ngự y bị dọa sợ, vội xoay người sai người đi tới Thái Y Viện tìm người.
Tất cả ngự y đều tới đây, ngay cả Viện Phán đại nhân cũng vội vàng chạy tới.
Cung điện rất hỗn loạn, Hoàng hậu ngồi trên ghế Thái sư, dáng vẻ cao quý ngày xưa đã bị sự sợ hãi xé rách rồi, tay bà cầm một chuỗi tràng Phật, miệng lẩm bẩm niệm kinh văn, nhưng trong lòng không thể bình tĩnh lại được, ánh mắt không ngừng nhìn về phía giường.
Thái tử cũng đứng trông chừng bên cạnh, nhưng vẻ mặt lại ung dung nhàn nhã, hoàn toàn trái ngược với sự hoảng loạn trong căn phòng này.
Như thể người đang nằm thoi thóp trên giường bệnh không phải là huynh trưởng của hắn vậy.
Vẻ mặt Viện Phán rất căng thẳng, nhìn chén thuốc đã sắc xong, nhưng Lương Vương lại suýt sặc đến tắt thở, nên ông không dám dùng thuốc nữa.
Dưới tình huống này, nếu không mau chóng làm giảm bệnh khó thở, Lương Vương sẽ mất mạng.
Dùng châm cứu là cách có hiệu quả nhanh nhất, có thể đả thông kinh mạch trong huyệt vị, tuy không thể chắc chắn có cứu được Lương Vương hay không nhưng chí ít có thể thông khí hô hấp, tạm thời vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Hơn nữa, bây giờ Lương Vương không thể uống thuốc, nên chỉ có một cách duy nhất là dùng châm cứu.
Nhưng trong Thái Y Viện gần như không có mấy người tinh thông thuật châm cứu, chỉ có mình Viện Phán đại nhân là từng nghiên cứu về châm cứu.
Mà Viện Phán cũng là người đưa ra quyền quyết định cuối cùng cho việc chữa trị.
Viện Phán nhìn Hoàng hậu đang niệm kinh Phật ở bên cạnh, rồi chậm rãi quỳ xuống nói: “Hoàng hậu nương nương, giờ cách duy nhất để cứu Lương Vương chính là châm cứu.”
“Châm cứu?” Mi tâm Hoàng hậu khẽ giật, không khỏi nhớ tới những lời Hạ Thương Mai nói.
Bà đặt chuỗi tràng Phật xuống ngay, rồi nhìn Viện Phán: “Ngươi có nắm chắc thuật châm cứu không?”
Vẻ mặt Viện Phán hơi khó coi: “Thần không nắm chắc lắm, nhưng đây là cách duy nhất.”
Hoàng hậu không khỏi thất vọng: “Hôm đó bản cung hỏi ngươi chuyện liên quan đến châm cứu, ngươi nói châm cứu không ổn thỏa lắm, nếu lúc ngươi châm cứu xảy ra sai sót, vậy Lương Vương phải làm thế nào?”
Viện Phán nói: “Nếu tùy ý châm cứu, tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu là người tinh thông thuật châm cứu, thì có thể làm thuyên giảm tình trạng hiện tại của Lương Vương, còn chuyện hôm đó Hoàng hậu nương nương hỏi thần, rồi thần trả lời như vậy, là vì đến giờ thần vẫn chưa gặp đại phu nào tinh thông thuật châm cứu, nhưng lý thuyết đâm vào huyệt vị để lấy máu đó thì có thể áp dụng được, tiếc là không biết đi đâu để tìm được một vị thần y như vậy.”
Ông bỗng ngẩng đầu lên hỏi: “Nương nương, người đã đưa ra ý tưởng đâm vào huyệt vị để lấy máu là ai vậy? Cho dù hắn không hiểu thuật châm cứu, thì cũng có thể quen biết một cao nhân nào đó.”
Hoàng hậu nhớ tới Hạ Thương Mai, chỉ nghĩ nàng là một thiếu nữ khuê các không hiểu gì về thuật châm cứu, nhưng những lời này đều do chính miệng nàng nói, chẳng lẽ nàng thật sự quen biết vị cao nhân nào đó?
Không, không, theo lý mà nói thì chuyện này không thể nào, Hạ Thương Mai và Liên Thị luôn ở trong Tướng phủ, chưa từng nhìn thấy thế sự, Hạ Thừa tướng cũng sẽ không cho nàng đi ra ngoài tiếp xúc với người khác, vậy thì tại sao nàng có thể quen biết vị cao nhân đó?
Một ngự y nghe Viện Phán nói vậy thì bước lên nói: “Hoàng hậu nương nương, Hạ Thương Mai không thể quen biết vị cao nhân nào được, một nữ nhi thì hiểu gì về y thuật chứ? Chẳng qua nàng ta biết được mấy chữ, nên đọc được điều này trong y thư tam lưu của các đại phu trong dân gian hoặc dã sử, rồi khoe khoang với mọi người thôi, đại phu tốt nhất trong thiên hạ này đều ở trong cung hết rồi.”
Ngự y này họ Lưu, là ngự y từng cấp cứu cho Lương Vương khi phát bệnh, gần đây ông ta đã được thăng lên làm phó Viện Phán.
Hôm đó Thương Mai đề xuất việc châm vào huyệt vị để lấy máu, đã làm ông ta bất mãn với nàng, một thiếu nữ khuê các mà dám đưa ra ý kiến với ngự y đương triều, đúng là múa rìu qua mắt thợ, không biết trời cao đất rộng.
Hoàng hậu nhìn Lưu ngự y, cảm thấy ông nói cũng có lý, bà đang định lên tiếng thì Thái tử đứng bên cạnh nghe Lưu ngự y nói vậy thì bỗng có hứng thú: “Lưu ngự y, ngươi nói Hạ Thương Mai đưa ra ý kiến châm vào huyệt vị để lấy máu?”
Lưu ngự y nói: “Thái tử điện hạ, chuyện này là do Hạ Thương Mai không tinh thông y thuật, nên nhìn thì có thể làm được, nhưng khi tiến hành sẽ rất khó, nếu không xử lý tốt sẽ mất mạng, nên ý kiến này không thể tin được.”
Thái tử lại nhìn Viện Phán hỏi: “Ngươi mới nói châm cứu là cách duy nhất đúng không?”
Viện Phán thành thật khai báo: “Bẩm điện hạ, giờ khí quản Lương Vương đang bị một dị vật mắc kẹt, dẫn đến khó thở, cộng thêm việc không thể uống thuốc, nên ngoài việc châm cứu thì thật sự không còn cách nào khác.”
Thái tử ừm một tiếng rồi nhìn Hoàng hậu: “Mẫu hậu, giờ tình trạng của hoàng huynh đã không còn sự lựa chọn nào khác, chúng ta chỉ có thể dựa vào việc châm cứu để cứu chữa, mặc dù nói châm cứu sẽ gặp nguy hiểm nhất định, nhưng nếu không châm cứu, chúng ta sẽ trơ mắt nhìn hoàng huynh mất, không bằng truyền Hạ Thương Mai đó vào cung, nếu nàng ta biết y thuật thì tốt, còn nếu không biết thì chúng ta cứ hỏi xem, rốt cuộc những lời nàng ta nói là do ai nói cho nàng ta biết, rồi mời vị cao nhân đó vào cung chữa trị cho hoàng huynh.”
Hoàng hậu không ngờ hắn có thể nói ra những lời này, xem ra, mặc dù ngày thường hai người luôn cạnh tranh nhau, nhưng dù gì cũng có một chút tình cảm huynh đệ, nên tới thời khắc sinh tử sẽ bộc lộ ra ngoài.
Mắt bà hơi ngấn nước: “Trịnh Nhi à, mẫu hậu thật sự rất vui khi con có thể nói ra những lời như vậy, có thể thấy con luôn quan tâm đến hoàng huynh con.”
Thái tử đau khổ nói: “Mẫu hậu, hoàng huynh bị tàn tật là do nhi thần, nếu năm đó huynh ấy không vì cứu nhi thần, thì đã không bị thương đến mức tàn tật, trong lòng nhi thần luôn biết ơn hoàng huynh, nhưng vì hổ thẹn quá mức, không thể đối mặt, rồi lâu ngày trong lòng nảy sinh hiềm khích, giờ nhi thần nhớ lại cũng rất hối hận, hiện tại phụ hoàng đang nằm trên giường bệnh chưa rõ sống chết, hoàng huynh cũng thế, nếu nhi thần còn không hiểu chuyện, vậy tương lai thiên hạ này còn có thể mong đợi vào ai?”
Hoàng hậu nắm tay hắn, trong lòng vừa vui vừa buồn, vui là vì cuối cùng hai huynh đệ cũng hòa giải rồi, buồn là vì Toàn Nhi vẫn nằm trên giường, chưa rõ sống chết.
Bà không thể không thận trọng, nhất là những chuyện liên quan đến tính mạng Toàn Nhi.
Sau khi trầm ngâm một lúc, bà không thể không đưa ra quyết định: “Người đâu, mau mời Nhiếp Chính Vương vào cung.”
Hoàng thượng bị bệnh nặng, giờ bà đã hạ lệnh không cho phép ai được vào thăm, nhưng lúc trước Hoàng thượng đã nói, hễ đưa ra quyết định gì quan trọng, cũng phải hỏi ý kiến Nhiếp Chính Vương Mộ Dung Khanh.
Nên Hoàng hậu dù không muốn gặp tiểu thúc này, cũng đành phải sai người đi mời hắn tới đây cho ý kiến.
Vì một khi có gì sai sót, bà không chỉ mất đi một nhi tử, mà bà còn bị liên lụy khi đưa ra quyết định sai lầm.
Người trong cung vội đi mời Nhiếp Chính Vương.
Viện Phán do dự một lát rồi nói: “Hoàng hậu nương nương, giờ tình trạng của Lương Vương rất nguy cấp, nếu mời Nhiếp Chính Vương tới đây, chỉ sợ bệnh tình sẽ chuyển biến xấu.”
Hoàng hậu ngước mắt lên hỏi: “Vậy ngươi có ý kiến gì? Các ngươi đều không am hiểu, cũng không tinh thông thuật châm cứu, dù gì cũng phải có người đưa ra quyết định mới được.”
Lưu ngự y quỳ xuống nói ngay: “Hoàng hậu nương nương, vi thần đã từng nghiên cứu thuật châm cứu, mặc dù không tinh thông, nhưng cũng có thể làm thuyên giảm bệnh tình của Lương Vương điện hạ.”
Viện Phán nghe vậy thì nhất thời hoảng hốt: “Lưu đại nhân, ông không thể cậy mạnh, chuyện này liên quan đến an nguy sống chết của Lương Vương điện hạ, thuật châm cứu của ông vẫn chưa đạt tới trình độ điêu luyện, nên không thể châm cứu lung tung được.”
Từ khi Lưu ngự y được thăng lên làm Phó Viện Phán, ông luôn muốn đá vị Viện Phán này đi, mặc dù hôm đó ông đã mắng Hạ Thương Mai, nhưng sau khi đi về ngẫm nghĩ lại, rồi kiểm tra y thư, ông đã nhận ra rằng nàng nói rất có lý.
Mặc dù ông không chắc chắn về thuật châm cứu của mình, chưa đạt đến trình độ đâm vào huyệt vị để lấy máu chữa trị, nhưng cũng có thể làm giảm bệnh khó thở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...