Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ



Đời người sẽ có nhiều lân lựa chọn, mỗi lân bà đều rất thận trọng, chỉ có việc hôn nhân đại sự là bà “dứt khoát” quá.

Thật ra bà biết Hạ Hoè Quân từ rất lâu rồi, mười tám tuổi ông đã làm quan, vẫn luôn thận trọng, một lòng vì dân, đến năm hai mươi hai tuổi vẫn chưa thành thân, mọi người đều nói ông có lòng cầu tiến, thông minh, giỏi trong các mối quan hệ cá nhân.

Khi nói chuyện với ông, ông đã thể hiện khía cạnh tham vọng của mình, sự thận trọng, kiềm chế và minh mẫn là những điều mà các công tử đẹp trai còn thiếu.

Một lần trượt chân thành nỗi căm hận vĩnh viễn.

Nhưng trước khi Thương Mai bị đánh chết, bà cũng không có quá nhiều oán hận với Hạ Hoè Quân, thậm chí là Trần Nguyệt Nhung.



Cuối cùng Hạ thừa tướng cũng quay lưng bỏ đi, ông hận nữ nhân này, hận đến tận xương tủy, nhưng ông không biết nỗi hận này từ đâu mà có, là do bà không chịu khoan nhượng, do bà cao ngạo, do sự vinh quang của bà hay do bà từng yêu ông như thế mà ông lại bỏ lỡ.

Mọi nữ nhân đều sẵn sàng nhường nhịn và nhân nhượng với trượng phu, nhưng bà không muốn, vì vậy bà không có tư cách nói yêu ông, ông cũng sẽ không thừa nhận lúc đó khi cưới bà, ngoài việc để khoe khoang với An thân vương và đám người ngưỡng mộ bà ta ra thì cũng có một chút tình cảm.

Phủ Nhiếp Chính Vương!

Hôm nay Thương Mai vào vương phủ thì bận rộn không ngừng, cho cá ăn, trồng hoa, nhổ cỏ.

Cuối cùng cô cũng được Nhiếp Chính Vương Mộ Dung Khanh “ưu ái” cho đi dọn dẹp phòng hẳn.


Trước kia cô đều chữa bệnh cho hắn ở phòng bên cạnh chứ chưa được vào Tiêu Vân Các bao giờ.

Hôm nay là lần đầu tiên cô vào, hơn nữa cung nữ và Trần Loan Loan còn không được giúp đỡ, một lý do rất lớn của hắn đập vào tai cô:

“Bản vương chưa bao giờ cho phép nữ nhân bước chân vào phòng bản vương.”

Người cùng đen đủi với cô còn có Tô Thanh.

Nghiêm Vinh có thể vào nhưng hôm nay Nghiêm Vinh có nhiệm vụ, không ở phủ.

Bước vào Tiêu Vân Các, nhìn thấy đống bừa bộn khắp sàn, Tô Thanh nuốt nước miếng: “Mỗi lần ta đến dọn dẹp hộ hắn, nếu không uống một chén thì thật sự sẽ phát điên.”

Thương Mai nhìn mọi thứ trước mặt thì có xúc động muốn bỏ chạy.

Cô nhìn Tô Thanh, hắn vội nói: “Hôm nay có thể không uống.”

Hạ Thương Mai này hình như không thích người uống rượu lắm.

Thương Mai khẽ thở dài: “Mang hai cái chén lên đây, chén của ta phải là loại lớn.”

Không uống chút rượu cô cũng sẽ phát điên mất.

Cô chưa từng thấy căn phòng nào bừa bộn thế này, nói đúng hơn là mọi thứ ở đây đều bừa bộn trừ ghế, bàn và giường ngủ.

Mở tủ quần áo ra, một đống lớn quần áo chất đầy lộn xộn, có hơn chục đôi giày, bây giờ đang được vứt đây dưới đất, Đông một chiếc, Tây một chiếc, không còn logic nào để nói.

Cạnh cửa sổ có một chiếc bình bị vỡ, mảnh vỡ của bình hoa vương vãi khắp mặt đất, có một vũng nước dưới đất, hoa thược dược héo rũ nằm lăn lóc dưới đất.

Mà tất cả những thứ này mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

“Tô Thanh, vì sao các cung nữ không vào dọn dẹp?” Thương Mai không tin lời nói vô nghĩa không cho nữ nhân vào phòng của hắn, bây giờ hắn đã đổi cách giày vò cô.

“Tiêu Vân Các không có cung nữ.”

“Vậy mấy gã sai vặt thì sao?”



“Không bao giờ thích.” Tô Thanh rất đắc ý: “Cho nên khi ra ngoài chơi với họ, mặc dù ta và Nghiêm Vinh không được nổi tiếng lắm nhưng lúc nào cũng có thể thắng lợi trở về.”

Lời hắn nói kết hợp với nụ cười hạ lưu khiến Thương Mai tức giận lườm hắn.


Hai người uống một hơi cạn sạch chén rượu rồi bắt đầu làm việc.

Thương Mai thật sự không tin: “Hắn thật sự chưa từng cho nữ nhân bước vào phòng à?”

Tô Thanh lắc đầu: “Chưa từng, Nhu Nhi cũng không được vào, chỉ có ngươi là ngoại lệ.”

Cô không muốn ngoại lệ mệt mỏi này!

“Nhu Nhi là ai?” Thương Mai rất tò mò, lúc trước Nghiêm Vinh lấy một bộ quần áo cho cô cũng nói là của tiểu thư Nhu Nhị, bây giờ lại nghe Tô Thanh nhắc tới, xem ra Nhu Nhi này có tầm quan trọng với Mộ Dung Khanh nha.

“Nhu Nhi là Nhu Nhi đó!” Tô Thanh cẩn thận nhặt mảnh vỡ lên, ném vào một cái giỏ tre lớn, giỏ tre này được thiết kế riêng để đựng rác, một người không kéo ra được mà phải hai người khiêng.

Thương Mai thấy hắn không nói thì càng cảm thấy tiểu thư Nhu Nhi này rất bí ẩn.

Hai người dọn dẹp cả tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ còn lại việc quét nhà, lau nhà.

Tô Thanh chống hông, mồ hôi ướt đẫm quần áo: “Không ổn rồi, ta không quét nhà, lau nhà nữa đâu, ngươi làm nốt nhé.”

“Dù sao ngươi cũng là người của quân doanh, sao có chút việc nhỏ thế này đã mệt thế rồi?” Thương Mai thấy hắn lười biếng thì đúng hơn.

“Không được, bệnh cũ tái phát.” Đúng thế, hắn lười thôi.

Thương Mai híp mắt đi về phía hắn, lấy túi kim châm, rút cây kim dài nhất ra: “Bệnh cũ? Để ta xem cho ngươi.”

Tô Thanh nhìn thấy cây kim dài bằng ngón tay thì thở dài một hơi, ủ rũ ra ngoài cầm chổi vào: “Đại tiểu thư nghỉ ngơi đi, để ta làm.”

Thương Mai cất châm, đi ra ngồi trên bậc đá trước hiên, Mộ Dung Khanh đang múa kiếm trong sân.


Khi làm đặc công, cô cảm thấy mặc dù bình thường đặc công vô cùng biết kiềm chế, nhưng khi làm nhiệm vụ thì lại tàn nhẫn hơn ai hết, giết người không chớp mắt, cho dù bị máu của kẻ thù bắn lên mặt cũng vẫn cầm súng tiếp tục đi về phía trước.

Đó là một cuộc giết chóc không có bất kỳ cảm giác đẹp đẽ nào, chỉ có liều mạng, không phải ngươi chết thì là ta sống.

Tư thế cầm súng không nói có đẹp hay không, chỉ cần trúng đầu, một phát bắn trúng đầu kẻ thù thì mình mới có đường sống.

Cho nên cô đã từng rất ghét giết chóc, ghét đánh nhau, ghét luyện võ, vì dù là Taekwondo hay Muay Thái đều cực kỳ tàn nhẫn, mạnh mẽ và quyết liệt để giành chiến thắng.

Cô chưa bao giờ thấy một màn võ thuật nào đẹp đế và tao nhã như vậy, đương nhiên không nói trên TV.

Áo choàng gấm màu trắng rộng rãi, một tay duỗi ra, trường kiếm xoay tròn, quay đầu lại mũi kiếm hướng ra ngoài, dung mạo tao nhã mà khí thế, đường kiếm độc đoán.

Lá cây xung quanh bị kiếm hắn chém rụng, rơi lả tả như những bông tuyết màu xanh lục, bóng hắn dần cao lên, xoay tròn, hào quang kiếm khí bao phủ, lá rụng cũng xoay tròn tạo thành một vòng đai xanh, đẹp không thể tả.

Cô chống má nhìn hắn mê mẩn, đây là trượng phu tương lai của cô đó, cho dù hắn có yêu cô hay không, dù hắn không yêu ai thì là của cô cũng tốt.

Đột nhiên hắn thu thế, cầm kiếm đứng thẳng, quay đầu lại, mày kiếm nhướng lên, trên môi nở nụ cười châm chọc: “Xem dáng vẻ ngốc nghếch của nàng kìa, ngu ngốc.”

Bức tranh tuyệt đẹp đột nhiên bị xé rách.

Thương Mai thu hồi ánh mắt, mặt không cảm xúc đứng lên, vừa nãy cô không nghĩ gì cả, yêu ai cô cũng chẳng cần.

Cô vừa định đi vào thì thấy hai thị vệ dìu Nghiêm Vinh vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui