Vương Phi Cường Hãn

“Ta muốn đi ra ngoài.”

Bắc Tiểu Lôi đứng ở trước mặt Dạ Tinh Thần, đầu ngẩng lên thật cao, mang
theo giọng điệu ra lệnh. Mái tóc đen dài mềm mại như lụa buộc cao cao,
giản đơn cắm một nhánh châu sai. Vài sợi phát tán từ trán rủ xuống, đơn
giản lại gọn gàng.

“Đi chỗ nào?” Dạ Tinh Thần để sách trong
tay xuống, con ngươi đen sáng ngời nhìn phía nàng. Trên thực tế, hắn cho rằng nàng đã đủ khả năng nhẫn nhịn. Chờ đợi trong phủ vài ngày, cuối
cùng bây giờ cũng không nhịn được muốn chạy ra bên ngoài.

“Đi dạo phố.” Trước kia ở sơn trại, khó có được một lần xuống núi. Hiện tại là
Vương phi rồi, không đi dạo một chút mua đủ thì thật là có lỗi với bản
thân.

“Được, ta để thị vệ cùng đi với nàng.” Mới đến chỗ này,

chưa quen cuộc sống nơi đây. Vẫn nên để thị vệ đi theo nàng thì tốt hơn, hơn nữa cá tính của nàng không ai lưu tâm để ý liền gây họa.

“Ta không muốn.” Bắc Tiểu Lôi lườm hắn một cái. “Ta mới không cần người đi theo bên cạnh cùng phía sau, phiền muốn chết.”

“Vậy—“

“Ta chỉ là tới nói cho ngươi một tiếng, cứ như vậy. Ta đi.” Bắc Tiểu Lôi
đánh gãy lời nói của Dạ Tinh Thần, vẫy vẫy tay, nghênh ngang rời đi.

“Cái bộ dáng này, không cần người theo sao được?” Dạ Tinh Thần nhíu mày, hướng ra ngoài hô. “Quản gia, vào đây.”

“Vương gia, người có gì phân phó?” Quản gia đi đến, quần áo màu xanh, thấp lưng hỏi.

“Vương phi đi ra ngoài, ngươi phái người lặng lẽ đi theo nàng, bảo hộ an toàn
của nàng.” Quan trọng nhất là phải bảo vệ người khác an toàn, không nên
bị hai roi rút ra đánh hỏng.

“Vâng, nô tài đi.” Quản gia lui xuống.

Dạ Liêu hoàng đô, ngã tư đường ngựa xe như nước, thương phố sầm uất, một mảnh phồn hoa như gấm.

Bắc Tiểu Lôi đông nhìn tây xem, đối với rất nhiều đồ vật cảm thấy có hứng
thú. Thật nên đem theo tiểu Thục, tiểu Lục, còn có Kim, Ngân, Tài, Bảo
bọn họ cũng đều mang đến, để cho bọn họ cũng nhìn một cái. Tay vuốt dưới cằm, có lẽ nàng thật nên suy nghĩ để cho người đưa bọn họ đến đây.

“Này, tiểu nha đầu, ngươi không có mắt a, dẫm lên chân Bổn công tử rồi.” Đột
nhiên bên cạnh truyền đến một trận thanh âm la hét hung ác.


Bắc
Tiểu Lôi quay đầu nhìn lại, một nam nhân thoạt nhìn cũng không phải là
thứ tốt đứng ở trước mặt nàng. Đầu tóc làm cho bóng loáng, một bộ áo bào trắng phiêu dật mặc ở trên người hắn giống như hoàng bào mặc ở trên
người tên khất cái, càng nhìn càng chướng mắt. Bên người còn có mấy gia
đinh bộ dạng không đứng đắn đi theo, điển hình của khuôn mẫu ác bá, ăn
chơi trác táng.

Tô Diệu Đường dựa theo kế hoạch ý định trừng trị
Bắc Tiểu Lôi, nhưng sao biết nha đầu này vừa quay đầu, khuôn mặt kia
thật đúng là đẹp, so với người đứng đầu bảng trong lầu Ngọc Hương còn
đẹp hơn. Nhất thời tâm ngứa, hận không thể đem nha đầu này cướp về trong phủ. Mắt chuột đảo qua, hắn lại càng quyết định muốn đem Bắc Tiểu Lôi
rời khỏi bên người Dạ Tinh Thần. Như thế chẳng những đường muội sáng tỏ
tâm nguyện, mình cũng có mỹ nhân ôm ấp, chẳng phải là nhất cử lưỡng
tiện. Hắn tặc tặc cười lên, đánh lên tính toán của mình.

Nguyên
lai là tiểu nữ nhân xinh đẹp a. Xem bộ dạng nàng xinh đẹp như vậy, chỉ
cần nàng đi theo Bổn thiếu gia ta thì thiếu gia ta sẽ bỏ qua cho nàng.”
Nói xong còn muốn đưa tay ra sờ mặt Bắc Tiểu Lôi.


“Ta phi, cái thứ gì, ngươi cũng không soi gương, lại dám chủ ý đánh Bổn cô nương, muốn chết.”

Bắc Tiểu Lôi nghe được lời nói của Tô Diệu Đường thiếu chút thì ghê tởm mà
phun ra, bóng dáng đỏ rực chợt lóe, cánh tay nhỏ nhắn đem roi thắt ở
ngang hông khẽ vung, đánh một roi về phía Tô Diệu Đường.

Tô Diệu
Đường tránh thoát không kịp, bị mạnh mẽ quăng một roi, cánh tay nhức
nhối đau rát một trận. Đôi con ngươi đen tức giận trừng mắt nhìn Bắc
Tiểu Lôi.

“Nha đầu chết tiệt kia, rượu mời không uống lại muốn
uống rượu phạt. Đừng trách thiếu gia ta không thương hương tiếc ngọc.
Lên cho ta, bắt lấy con quỷ nhỏ kia.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui