Một thân long bào kia đã nói lên thân phận của hắn, hoàng đế Nguyệt Minh Nhất của Nguyệt Diễm quốc.
Gió đêm thoảng qua, trăng sáng chiếu xuống. Chỉ cần nhìn nghiêng khuôn mặt
kia với Tả Hữu Tinh, đã để cho người ta không thể tiếp tục hoài nghi,
hoàng đế Nguyệt Diễm chính là cha ruột của hai đứa bé, cũng là người đã
vứt bỏ chúng.
Thời khắc Nguyệt Minh Nhất xuất hiện đó, đôi mắt Tả Quân Mạc nhiễm lên băng sương. Ngón tay thon dài tạo thành nắm đấm,
người này chính là đầu sỏ đã làm mất đi tuổi thanh xuân của tỷ tỷ, chính là hắn đã vứt bỏ hai đứa nhỏ khi còn bé, làm cho chúng còn nhỏ tuổi như vậy đã phải chịu đủ nỗi khổ của cuộc sống đầu đường xó chợ…
Hận ý tỏa ra trong đôi mắt sáng rực, nhìn vào Nguyệt Minh Nhất như muốn xuyên thấu qua hắn, muốn nhìn rõ rốt cuộc người nam nhân có bề ngoài vinh
quang này có phải có một trái tim đen tối hay không?
Hận ý mãnh
liệt như vậy không làm cho ba người Nguyệt Minh Nhất phát hiện cũng khó, Độc Mạc, Độc Viễn phòng bị nhìn vào mấy người xâm nhập vào hoàng cung
này, bọn họ có thể dễ dàng tiến vào, thân thủ hẳn là bất phàm, mà con
ngươi tên nam tử kia mang theo hận ý mãnh liệt như vậy, chỉ sợ sẽ gây
bất lợi với hoàng thượng.
Nguyệt Minh Nhất có chút kinh ngạc với
hận ý mãnh liệt của Tả Quân Mạc, thế nhưng khi hắn nhìn vào Tả Quân Mạc
thì lại sửng sốt, bởi vì đôi mắt thâm thúy ấy lại có vài phần cảm giác
của Nhu Nhi, chẳng lẽ hắn ta chính là đệ đệ mà Nhu Nhi vẫn luôn treo ở
trên miệng ư?
Khi Nguyệt Minh Nhất lên tiếng thì Dạ Tinh Thần,
Thu Triệu Ảnh đều nhíu mày. Bên ngoài có người xuất hiện mà bọn họ lại
không thể phát hiện ra, thật sự là quá sơ suất.
Dạ Tinh Thần ôm
Tả Hữu Tinh tiến lên một bước, ánh mắt thản nhiên quét qua Nguyệt Minh
Nhất. Thấy hắn mặc dù thần sắc trên mặt có vẻ bệnh tật, lại vẫn khí thế
phi phàm như cũ. Xem ra hôm nay nếu muốn thuận lợi rời đi, sợ là phải
tốn một phen trắc trở rồi.
Nguyệt Minh Nhất nhìn Dạ Tinh Thần
đứng ở phía trước mấy người, nghĩ có lẽ hắn ta là chủ sự của mấy người
đó. Con ngươi lại đảo qua hắc y nhân ôm lấy Tả Hữu Nguyệt, xem đường
cong thân hình mảnh mai kia, vừa nhìn cũng biết là một nữ tử. Mà Nguyệt
Nhi lại nghe theo như vậy, chẳng lẽ nàng ta chính là Tiêu Dao Vương phi
mẫu thân trong miệng hai đứa bé ư? Vậy nam tử ôm lấy Tinh Nhi đứng ở
trước mắt đây hẳn là Tiêu Dao Vương rồi.
“Tiêu Dao Vương cùng chư vị hiệp khách thật sự là hưng trí, lại có thể nhàn rỗi đến thăm hoàng cung Nguyệt Diễm của ta.”
Dạ Tinh Thần hơi sửng sốt, sau đó nhếch môi, xem ra hoàng đế Nguyệt Diễm
này cũng không phải là nhân vật đơn giản. Nếu đối phương đã biết rõ thân phận của bọn họ rồi thì cũng không cần phải cố che giấu làm gì nữa. Hắn tự tay tháo khăn đen che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vô trù. Đôi mắt thâm thúy sáng ngời như sao nhìn vào Nguyệt Minh Nhất, cười nhạt.
“Hoàng thượng quả nhiên có nhãn lực tốt.”
Nguyệt Minh Nhất nhìn vào Dạ Tinh Thần, trong mắt có vài phần thưởng thức, quả nhiên là mỹ nam tử đệ nhất Dạ Liêu, phong thái phi phàm, ngọc thụ lâm
phong, cả người tản ra khí tức tôn quý của vương giả.
“Tinh Nhi,
mau xuống đây, đến bên này với phụ hoàng.” Con ngươi Nguyệt Minh Nhất
rơi vào trên người Tả Hữu Tinh được Dạ Tinh Thần ôm lấy, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Tả Hữu Tinh nhìn hắn một cái, càng tiến sát vào trong lòng Dạ Tinh Thần.
Ý cười của Nguyệt Minh Nhất biến mất, trở thành nụ cười chua xót.
Dạ Tinh Thần ôm Tả Hữu Tinh, nhìn Nguyệt Minh Nhất, thẳng thắn nói:
“Hoàng thượng, nếu như hai đứa bé đều không muốn ở lại bên cạnh người, bổn
vương muốn đưa chúng đi, mong hoàng thượng thành toàn.”
Vừa nghe thấy Dạ Tinh Thần muốn mang hai đứa nhỏ đi, ánh mắt Nguyệt Minh Nhất trở nên sắc bén, vung tay áo, cả giận nói:
“Hoang đường, hoảng tử, công chúa của trẫm há lại để cho các ngươi mang đi?”
“Chúng ta không phải con của ông.” Tả Hữu Tinh trừng mắt nhìn vào Nguyệt Minh Nhất, không một chút sợ hãi cơn tức giận của hắn.
“Con—“ Lời của Tả Hữu Tinh khiến lòng Nguyệt Minh Nhất đau xót, nhịn không được xoay người ho khan.
“Khụ khụ…” Khuôn mặt tái nhợt bởi vì ho khan mà hồng đến kinh người.
“Hoàng thượng—“ Độc Viễn, Độc Mạc lo lắng gầm nhẹ.
“Không, không có việc gì.” Nguyệt Minh Nhất phất phất tay, ngẩng đầu lên nhìn
vào Tả Hữu Tinh, con ngươi đau thương. Con ngươi sâu thẳm, thâm trầm đó
giống như một đầm sâu không thấy đáy làm cho người ta nghĩ đến ưu
thương.
“Tinh Nhi, con thật sự không tha thứ cho ta ư?”
Tả Hữu Tinh mím môi không nói, đầu nghiêng đi, cũng không nhìn biểu tình bi thương của hắn.
Tả Hữu Nguyệt cắn ngón tay cái, tựa vào trong lòng Bắc Tiểu Lôi, nhìn bọn họ, vẻ mặt hoang mang.
Hai đoàn người giằng co đứng ở nơi đó, gió đêm hiu hiu thổi, lá cây xào xạc rung động, ngâm xướng nên vẻ thê lương, cô tịch của màn đêm.
Bầu không khí, ưu thương.
“Tha thứ cho ông? Ông có thể làm cho mẹ ta sống lại ư?”
Đột nhiên, Tả Hữu Tinh ngẩng đầu lên, mực đồng oán hận trừng Nguyệt Minh
Nhất. Ông ta lại không biết xấu hổ cầu sự tha thứ của chúng? Nếu như
không phải ông ta vì ngôi vị hoàng đế mà bỏ rơi mẹ con bọn họ, mẫu thân
há lại sẽ vì bôn ba sinh kế của bọn họ mà mệt mỏi sinh bệnh chết? Huynh
muội chúng sao lại phải sống đầu đường xó chợ đây? Nếu không phải gặp
được vương phi mẫu thân, chỉ sợ hai huynh muội chúng đã sớm đoàn tụ với
mẹ ở trên thiên đường rồi.
Trong thân hình nho nhỏ của Tả Hữu
Tinh tỏa ra hận ý làm cho người ta kinh sợ, Dạ Tinh Thần cùng Bắc Tiểu
Lôi liếc mắt nhìn nhau, đều nhẹ nhàng lắc đầu, không thể để cho đứa nhỏ
này tiếp tục bị cừu hận che mờ, nó như vậy căn bản sẽ không tìm được
hạnh phúc.
Nguyệt Minh Nhất nhịn không được lảo đảo lui về sau
mấy bước, vẻ mặt bi thương tới cực hạn. Nhu Nhi, đây là trừng phạt của
nàng đối với ta ư?
“Ha ha ha…” Tiếng cười bi thương vang vọng
trong màn đêm yên tĩnh, cùng với tiếng xào xạc của lá cây. Chim nghỉ
ngơi trên ngọn cây cả kinh bay đi, làm cho người ta cảm thấy sự tuyệt
vọng.
“Là ai?” Ở bên kia, thị vệ tuần tra nghe thấy tiếng vang bị dọa sợ, bước chân vội vàng chạy về bên này.
“Bệ hạ ở đây, các ngươi trở về đi.” Giọng nói lạnh lùng của Độc Mạc vang lên.
“Vâng.” Bọn thị vệ nghe thấy giọng nói của hắn, lui trở về.
“Bệ hạ—“
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...