Ráng chiều tản đi, màn đêm buông xuống.
Vài con tuấn mã cao lớn tiến đến Nguyệt Diễm quốc, trên lưng ngựa là mấy nam tử tuấn mỹ lãnh mạc.
Ước chừng sau một nén hương, mấy nam tử lãnh mạc này ở trong đèn hoa rực rỡ hướng đến khách điếm rộng lớn nhất Nguyệt Diễm.
Lúc này, trong sương phòng của khách điếm.
Mấy người Bắc Tiểu Lôi đang nghỉ ngơi lấy sức, chờ đợi đêm khuya yên tĩnh
thì chuẩn bị xông vào hoàng cung, thăm dò xem Tinh Nhi, Nguyệt Nhi có
phải đang ở trong hoàng cung hay không.
Thùng thùng thùng—
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vương gia, Thanh Long bọn họ đến rồi.”
Giọng nói lạnh lùng của Ảnh vang lên ngoài cửa.
Tả Quân Mạc nhìn vào Dạ Tinh Thần, chẳng lẽ vương gia còn an bài đến những trợ thủ khác ư?
Dạ Tinh Thần vuốt cằm, con ngươi nhìn ra cạnh cửa, thản nhiên mà không mất đi uy nghiêm nói:
“Để cho bọn họ vào đi.”
“Vâng.” Sau giọng nói của Ảnh là một tiếng chi két, cửa được đẩy ra, bốn đạo
bóng dáng cao ngất xuất hiện ở trước mặt mọi người. Một xanh, một trắng, một đỏ, một đen, mỗi người đều dùng trâm ngọc búi cao mái tóc đen, vài
sợi tản ra rủ xuống trên trán. Khuôn mặt tuấn mỹ, cả người tỏa ra hơi
thở lãnh mạc.
“Tham kiến vương gia, vương phi.”
Bốn người
vừa đi vào đến nơi liền quỳ xuống đất khấu bái. Tóc đen theo động tác
của bọn họ mà rủ xuống, nhưng lại không giấu được sự lãnh khốc xa cách
trong mắt kia.
“Đứng lên đi.”
Dạ Tinh Thần thản nhiên phất tay, vừa quay đầu lại thấy ánh mắt nghi hoặc của Bắc Tiểu Lôi.
“Bọn họ là ai?”
Thu Triệu Ảnh cùng Tả Quân Mạc cũng đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ đêm nay bốn người này cũng muốn cùng đi ư?
“Bọn họ là tứ đại hộ pháp của Ám Ảnh lâu.” Dạ Tinh Thần giới thiệu với mấy người.
“Ám Ảnh lâu?”
Thu Triệu Ảnh, Tả Quân Mạc kinh ngạc, ánh mắt đảo qua đám người Thanh Long. Bọn họ đương nhiên biết Ám Ảnh lâu này vốn là một tổ chức thần bí to
lớn trong giang hồ, nhưng người của Ám Ảnh lâu lại có thể xuất hiện ở
nơi này? Chẳng lẽ thân phận của Dạ Tinh Thần là?
Bắc Tiểu Lôi
cũng kinh ngạc, nàng cũng đã được nghe nói đến Ám Ảnh lâu, lại không
nghĩ tới mấy người này lại là tứ đại hộ pháp của Ám Ảnh lâu. Đôi mắt
sáng ngời nhìn chằm chằm bốn người cẩn thận đánh giá, nhìn ra được khí
chất của bốn người đều lãnh mạc, thân thủ nhất định bất phàm.
“Kẻ gây tai họa, làm sao ngươi lại có quan hệ với Ám Ảnh lâu?”
Bắc Tiểu Lôi quay đầu lại nhìn Dạ Tinh Thần, cho đến bây giờ nàng vẫn không biết chuyện Dạ Tinh Thần có võ công. Vẫn luôn nghĩ hắn là vương gia văn nhược trong truyền thuyết, phu quân họa thủy của nàng.
“Cái
này—“ Dạ Tinh Thần đưa tay nắm chặt lấy tay của Bắc Tiểu Lôi, vẻ mặt
ngưng trọng: “Lôi Nhi, nếu như ta lừa nàng, nàng sẽ tha thứ cho ta chứ?”
“Ngươi lừa ta cái gì?”
Bắc Tiểu Lôi cảm thấy không hiểu ra sao cả, nàng đều đi theo bên người kẻ
gây tai họa, sao lại không phát hiện hắn lừa mình cái gì nhỉ?
Ngược lại, Thu Triệu Ảnh, Tả Quân Mạc từ trong lời nói của Dạ Tinh Thần nghe
ra manh mối, chỉ sợ vương gia cùng Ám Ảnh lâu có quan hệ không đơn giản.
Mắt sáng của Dạ Tinh Thần vẫn nhìn vào Bắc Tiểu Lôi, từng chữ từng câu nói:
“Thật ra ta biết võ công, hơn nữa ta chính là lâu chủ của Ám Ảnh lâu.”
Thu Triệu Ảnh, Tả Quân Mạc hiểu rõ, khó trách bọn họ cảm thấy Dạ Tinh Thần
rất thần bí, thì ra hắn chính là lâu chủ của Ám Ảnh lâu.
Bắc Tiểu Lôi trừng mắt nhìn, nàng không nghe lầm chứ.
“Ngươi nói ngươi biết võ công?”
“Ừ.” Dạ Tinh Thần gật đầu, khẩn trương mà nhìn Bắc Tiểu Lôi. Chỉ sợ nàng sẽ nổi giận.
“Ngươi có bệnh à, ngươi có võ công vì sao lại phải giấu?”
Bắc Tiểu Lôi nhớ tới lần đầu gặp nhau, Dạ Tinh Thần có bề ngoài lười nhác,
văn nhược kia đúng là nguyên nhân nàng vừa ý hắn. Nhưng hắn có võ công
làm gì phải giả bộ như không biết, đây không phải là rất kỳ quái à?
Dạ Tinh Thần thấy vẻ mặt của Bắc Tiểu Lôi không giống như đang tức giận, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Đầu tiên là sư phụ muốn ta giữ bí mật; thứ hai là bởi vì hoàng huynh đăng
cơ khi căn cơ không vững, trong triều tồn tại rất nhiều vấn đề, có nhiều lúc hoàng huynh không thể chính diện giải quyết. Cho nên ta mới che
giấu chuyện mình có võ công, tự mình thành lập nên Ám Ảnh lâu, lặng lẽ
xử lý những vấn đề kia cho hoàng huynh, củng cố giang sơn Dạ Liêu…”
Thì ra là như vậy.
Bắc Tiểu Lôi gật đầu, xem như là tiếp nhận lời giải thích của hắn.
“Lôi Nhi sẽ tha thứ cho ta chứ?” Dạ Tinh Thần thật cẩn thận hỏi lại Bắc Tiểu Lôi.
Bắc Tiểu Lôi cố tình nhìn hắn không nói lời nào, lại khiến trái tim Dạ Tinh Thần nhảy mạnh lên. Ngay khi Dạ Tinh Thần còn đang thấp tha thấp thỏm
thì Bắc Tiểu Lôi mới mở miệng:
“Muốn ta tha thứ cho ngươi cũng được, nhưng sau này không cho ngươi lại tiếp tục che giấu ta bất cứ chuyện gì nữa.”
“Được.” Dạ Tinh Thần nở nụ cười, muôn vàn nhu tình mà nhìn nàng: “Nhất định sẽ không tiếp tục giấu giếm nàng bất cứ chuyện gì.”
“Vậy còn tạm được.” Bắc Tiểu Lôi gật gật đầu.
Tả Quân Mạc cùng Thu Triệu Ảnh nhìn nhau cười, xem ra Tiêu Dao Vương nhất định bị Bắc Tiểu Lôi ăn chắc một đời một thế rồi.
Sắc trời hoàn toàn tối đen, trăng khuyết treo lên ngọn cây. Vài đốm sao nhỏ làm bạn ở bên cạnh, côn trùng mùa hạ rả rích, xướng vang nhạc khúc đêm
trăng.
Gió đêm nhẹ thổi, lay động bóng cây ngoài cửa sổ.
Sau khi Dạ Tinh Thần nói ra thân phận của mình, mấy người bắt đầu tụ lại
với nhau nghiên cứu chi tiết hành trình vào hoàng cung đêm nay.
Một lúc sau, thương thảo tốt kế sách.
Mấy người thay đổi y phục dạ hành, đeo khăn che mặt, thổi tắt ánh nến, bóng dáng nhoáng lên, bay vút ra khỏi khách điếm, thẳng hướng hoàng cung mà
đi.
Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống phía sau bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...