Vương Phi Của Thành Vương Điện Hạ


" Tại sao huynh lại đến đây? "
Từ Sơn ngồi một mình trên cái cây cao chót vót, tay cầm cây sáo mà hỏi.

Cây sáo trông không giống như những cây sáo bình thường.

Nhìn qua cây sáo này được làm bằng chất liệu quý giá đó là ngọc.

Trên cây sáo có khắc chữ gì đó, có lẽ cây sáo này có nguồn gốc không tầm thường chút nào.
" Không biết đi đâu nên tới đây ngắm hoa uống trà, ngắm phong cảnh.

"
Người kia ngồi ở phía dưới, ngồi trên một chiếc ghế và cầm tách trà trên bàn uống, tuy ít tuổi nhưng lại phong thái vô cùng và phải nói là khí chất cao ngút trời.
" Đừng đùa có phải là hôm nay có đệ tử mới nên huynh giống ta không thích không khí ồn ào nên đến đây hưởng thụ không? "
Lời nói kiên định, phong thái ung dùng nhìn những tảng lá cây đang trước mặt mình.

Từ Sơn hỏi.
" Ừm.

Khoảng nửa canh giờ nữa ta sẽ đến sau, đệ đi cùng ta chứ? Lúc đó có lẽ đã hết náo nhiệt.

"
Người kia cũng cười nhẹ sau đó ngước lên cây cao nơi Từ Sơn đang ngồi rồi nói vọng lên.
" Được, huynh cứ uống thoải mái đi tận hưởng nửa canh giờ nữa.

"
Cũng vào thời điểm này tại một nơi khác ở Kinh Thành.
" Vương Gia, theo thuộc hạ dò thám tiểu thư của phủ tướng quân con gái của Kỳ đại tướng quân đã được đưa đi khỏi Kinh Thành rồi không còn ở đây nữa.

"
Dương Nguyên sau khi có được thông tin liền chạy đến thư phòng của Thành Hiên mà thông báo.

Hơi thở của người hơi gấp gáp.
" Sao? Rời khỏi Kinh Thành rồi? Tại sao chứ? "
Nghe thuộc hạ nói vậy Thành Hiên liền đứng bật dậy, cảm xúc bộn bề khó tả.

Tri ân khó tìm vừa quen biết, quen được một khắc liền đi xa?
" Thuộc hạ không rõ.

Tướng quân không hề tiết lộ gì nhiều ra bên ngoài cả, cái này là bọn thuộc hạ dò thám ở phủ tướng quân mấy ngày nay mới có được chút tin tức.

"

Dương Nguyên tỏ thái độ tôn kính hai tay hành lễ, đầu cuối xuống hạ thấp rồi trả lời.
" Vậy ngươi có biết muội ấy đã đi đâu không? "
Thành Hiên mở to hai mắt ra nhìn chằm chằm vào Dương Nguyên với tia hy vọng cuối cùng.
" Dạ...!Không ạ...!"
" Ừm, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.

"
Vậy là tia hy vọng mỏng manh nhỏ nhoi cuối cùng cũng tan biến, không còn được gặp muội nữa thật sao? Liệu muội sẽ trở về Kinh Thành này chứ? Thật sự ta rất thích muội tiểu muội muội à, ta nhớ muội! Dù thế nào ta cũng sẽ chờ đợi muội...
Thành Hiên lấy miếng ngọc bội được gắn trên y phục ra ngồi xuống ghế ngắm nhìn say đắm.

Y thầm nhìn ngọc bội mà nghĩ lại lúc gặp được nàng.

Là muội đã ban cho ta tia hy vọng.

Là muội khiến ta trở nên vui vẻ.

Là muội khiến ta biết được Trung Thu là tết đoàn viên.

Là muội cho ta biết được ta cười lên trông sẽ rất đẹp.

Là muội đã hẹn chúng ta sẽ cùng nhau đi ngao du thiên hạ.

Rất sớm thôi chúng ta sẽ gặp lại...!Linh Nhi...
Cũng đã nửa canh giờ trôi qua rồi ở nơi mà Kỳ Linh và các sư huynh đang trò chuyện có hai người đi đến.

Đó không ai khác chính là Vô Phàm và Từ Sơn : nhị và tam đệ tử của Sơn Hỉ Cốc.
" Nhị sư huynh, tam sư huynh, hai huynh đến rồi.

"
Tiếng nói của Yên Nhiên làm nàng thu hút nhìn về phía cửa hang.

Hai vị sư huynh đi đến chỗ của sư phụ dang hai cánh tay hành lễ cuối đầu hành lễ.
" Đồ nhi tham kiến sư phụ! ".
Hai người đồng thanh lên tiếng.
" Được hai con đến rồi.

Hôm nay có sư muội mới đến ta muốn hai con làm quen với sư muội để con bé không cảm thấy lạ lẫm.

"
" Được ạ.


"
Hai người đi đến phía của nàng và các sư huynh đang vây quanh nàng.
" Bái kiến hai vị sư huynh! "
Nàng thấy Vô Phàm và Từ Sơn tiến đến chỗ mình liền hành lễ.
" Miễn lễ cho sư muội.

"
Vô Phàm chìa cánh tay phải ra phía trước tỏ ý miễn lễ, các sư đệ thấy hai người bước đến cũng tảng ra một tí cho yên ắng vì ai cũng biết hai người họ không thích sự ồn ào.
" Tam sư huynh, chúng ta lại gặp nhau.

"
Nàng nhìn Từ Sơn lên tiếng ngỏ lời chào.
" Hai người đã từng gặp nhau? "
Vô Phàm bất ngờ hỏi bởi Từ Sơn trước giờ không thích giao du sao lại quen được sư muội dễ thương như này.

Mà vốn dĩ Vô Phàm khi thấy được nàng cũng rất thích thú và có cảm giác rất gần gũi không giống như tính cách lạnh lùng trước giờ của mình.
" Là tình cờ thôi, hôm đó là ta bị lạc ở biển hoa vấp ngã nên huynh ấy giúp đỡ.

"
Nàng cười mỉm nhìn Vô Phàm trả lời, nhìn nụ cười của nàng khiến Vô Phàm cảm thấy ấm áp lạ thường cứ như bị thu hút vậy, ánh mắt nhìn nàng chăm chú khiến Từ Sơn cũng nhận ra.
" Nên xưng hô với sư muội như thế nào đây? "
Từ Sơn lên tiếng hỏi làm dập tắt không khí tĩnh lặng giữa mọi người nhưng điều này cũng khiến mọi người rất bất ngờ vì đã bao giờ tam sư huynh đặt câu hỏi với ai đâu, tuy lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa bên trong một sự nhẹ nhàng khó ai nhận ra.
" Ta tên Kỳ Linh, cứ gọi ta là Linh Nhi được rồi.

"
" Được.

"
Nàng vẫn giữ thái độ vui vẻ thân thiện trả lời câu hỏi ấy.
" Được rồi sáng hôm nay ta chỉ muốn giới thiệu sư muội với các con thôi, hôm nay ta cho các con được nghỉ ngơi.

Ngày mai bắt đầu buổi học được chứ? "
Sư phụ đứng dậy rời vị trí ngồi rồi đổi giọng bảo với mọi người.
" Tuân lệnh sư phụ! "
Các sư huynh đệ tỷ muội đều vui vẻ hành lễ nói đồng thanh cung tiễn sư phụ.
Hôm nay quả thật là một buổi sáng tràn ngập sự vui vẻ nhỉ.
" Tiểu sư muội chiều nay đi chơi cùng bọn ta đi? Muội mới đến nên chúng ta cùng nhau đi chơi đi, bọn ta sẽ dẫn muội đi ra suối ở xa Sơn Hỉ Cốc để chơi nhé? Muội có muốn đi không? "
" Phải đó Tiểu Sư muội đi cùng đi! "
" Tiểu sư muội đi đi vui lắm đó! "

" Linh Nhi, chúng ta đi nhé? "
Các sư huynh và Yên Nhiên cùng nhau hỏi ý kiến của Kỳ Linh.
" Được ta sẽ đi cùng mọi người.

Vậy...!Hai vị sư huynh có muốn đi cùng với bọn muội không? "
Nàng gật đầu đồng ý sau đó quay sang hai vị sư huynh từ tốn hỏi.
" Xin lỗi ta có việc rồi mọi người cứ đi trước đi.

"
" Ta cũng không thích những nơi ồn ào nên sẽ không đến, mọi người chơi vui vẻ.

"
Hai người nhanh nhẹn từ chối việc đi chơi.
" Vậy cũng được, ta sẽ không miễn cưỡng nên hai sư huynh cứ tự nhiên.

"
Nàng cũng có chút buồn nhưng không thể hiện ra mặt sau đó buổi giao du cũng nhanh chóng trôi qua, nàng và Yên Nhiên đi về phòng của mình.
" Yên Nhiên, muội thấy hai vị sư huynh đó thật lạnh lùng.

"
Nàng vừa ngồi trên ghế, tay chống cằm lên bàn vừa nói.
" Không sao, không phải họ không thích muội mà là không thích nơi có tiếng ồn.

"
Yên Nhiên cầm bình trà rót ra hai cái tách rồi nói.
" Nhưng muội cũng giống họ không thích nơi ồn ào mà sao giữa chúng ta lại có khác biệt lớn như vậy chứ? "
Nàng vẫn thắc mắc hỏi, lông mày nàng hơi cau lại mà suy nghĩ.
" Muội muội ngốc, mỗi người có một tâm tình, suy nghĩ riêng biệt không thể nào giống nhau cả, họ cũng không muốn người khác hiểu rõ về họ.

Hôm nay hai vị sư huynh thân thiện với muội lắm rồi đó, ngay cả các sư huynh khác cũng cảm thấy kì lạ đến cả ta cũng không khỏi bàn hoàng.

Hai huynh ấy có lẽ đã có cảm tình với muội.

Nhìn dáng vẻ đó rất khác thường.

Uống trà đi.

"
Yên Nhiên bưng tách trà đến để trước mặt nàng và cười xoa đầu giải thích.
" Thật sao? "
Nàng vui vẻ ngước mặt lên nhìn tỷ tỷ hỏi.
" Thật, ta đã bao giờ nói dối đâu? "
" Được, ta nghe tỷ.

"
Chớp mắt đã đến chiều, mọi người dẫn nhau lên núi và đến bên dòng suối và đương nhiên cũng đã hỏi ý kiến của sư phụ, người đồng ý thì mới có thể đi.

Sự phụ của nàng có lẽ năm nay cũng chỉ tầm 30 thôi ngang bằng với phụ thân của nàng nhìn ông rất trẻ và giống phụ thân.

" Đi cẩn thận nhé, ở đây sắp đến nơi rồi những hòn đá đó tuy nhỏ nhưng rất dễ trơn trượt.

"
Các sư huynh ân cần nhẹ nhàng bảo ban và dìu dắt hai sư muội bé nhỏ cùng đi.
" Muội không cần dắt tay đâu, các huynh cứ dắt Linh Nhi đi, muội ấy lần đầu đến đây nên có lẽ không quen địa hình còn muội thì thường xuyên mà.

"
Yên Nhiên nhanh nhẹn bước đi trén những hòn đá tròn trơn trượt.
" Được.

Mà tiểu muội muội, sao muội đi cũng nhanh thế muội không sợ vấp ngã sao? Cẩn thận nhé? "
Một vị sư huynh dẫn nàng đi thấy nàng vui vẻ bước đi nhanh nhảu không sợ hãi nên cũng có phần thắc mắc.
" Không sao từ nhỏ ta cũng học được võ công và khinh công nên đường đi này cũng không làm khó được ta.

"
Nàng nhìn xuống những hòn đá nhấp nhô vừa đi vừa nói chú ý từng bước đi.
" Ra vậy muội giỏi thật.

"
" Không đâu, cha ta đưa ta đến đây cũng vì ta chưa bảo vệ được bản thân nên đành phải luyện tập để nâng cao tính tự vệ ta không hề giỏi.

"
Nàng nhanh nhẹn tiếp lời vì không được nâng cao bản thân quá từ nhỏ cha nàng đã dạy không được xem trọng và nâng cao bản thân quá mức.

Tự cho là bản thân giỏi sẽ là kẻ thua cuộc.

Không được thấy thành công mà ỷ lại vì những điều đó chưa đạt đến mục tiêu của chính ta, đừng bao giờ nằm trên sự thành công mãi mà phải phấn đấu để đạt được mục tiêu cao hơn nữa.

Nàng không muốn là kẻ thua cuộc!
" Muội còn nhỏ nhưng đã biết nghĩ như vậy thật là hiểu chuyện.

"
" Đến nơi rồi, là phía trên! "
Các sư huynh chỉ tay về phía dòng suối trong lành ở phía trên cao.
" Vậy thì chúng ta tiếp tục lên đi! "
Nàng hớn hở nói.
" Được! "
Sau đó bọn họ lên núi một đoạn nữa rồi cũng tới được, đến nơi mọi người ngồi rã rời xuống bờ suối, trên nhữngtảng đá nhấp nhô ở xa xa kia.
" Nước ở đây trong lành thật, ta muốn rửa mặt một lát.

" Nàng vui vẻ chạy đến sát bờ suối.
Các sư huynh cũng rất thích tính cách thân thiện hoạt bát của nàng.
" Cẩn thận nhé, coi chừng ướt y phục! "
Yên Nhiên quay sang nhắc nhở nàng còn cười tươi rạng rỡ.
" Muội biết rồi! "
..._______Hết chap 7______....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận