Vương Phi Của Thành Vương Điện Hạ


" Chủ nhân của ta không có ở đây, e là các vị đến không đúng lúc rồi! "
Nghe lời nói đó của người hầu làm tất cả mọi người ở đây đều thấy có chút thất vọng, người chủ của trang trại này hình như là tính tình có phần cổ quái và kỳ lạ.

Chắc hẳn cuộc thu mua này hơi gay cấn rồi, lời từ chối của tên người hầu kia vừa mở ra là đủ biết hắn đã được chủ tử căn dặn trước rồi.
Thấy mọi người đều vẫn còn đứng đó nhưng im lặng nên hắn lại nói tiếp:
" Nếu các vị muốn có thể đi xem xung quanh trang trại, nhưng thật xin lỗi có thể hôm nay chủ nhân của chúng tôi sẽ không đến! "
" Ai nói là ta không có ở đây chứ Lý Minh? "
Giọng nói của một nam nhân từ trong ngôi nhà vọng ra, tiếng bước chân ngày một gần.

Một nam tử cầm cây quạt đưa đưa trước ngực rồi đi ra, gương mặt của hắn rất anh tú, ngũ quan sắc xảo không thua kém người nào, hơn nữa lúc nào cũng nở một nụ cười rất lịch sự chứ không lạnh lẽo như một khối băng.
" Công tử...! " Tên hạ nhân đứng đó quay lưng lại thấy hắn liền hô lên hai tiếng.
" Vị công tử này là...!" Kỳ Thiên Mặc dò xét hỏi danh tính của hắn.
" Cho tại hạ được hỏi, chư vị đến đây là muốn mua chiến mã của chúng ta sao? "
Người đó rất tử tế mà hỏi họ, nàng vừa nhìn vào hắn thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Không phải người bám đuôi Kỳ Linh hai ngày trước chính là hắn sao? Cái tên công tử bột đó là chủ của trang trại này à? Đùa hay chơi vậy chứ?
" Thì ra các hạ là chủ nhân của trang trại này.

Quả thật chúng ta muốn mua chiến mã ở chỗ của ngươi, không biết có mạo phạm gì không? "
Thành Hiên lúc này mới mở lời, thái độ vẫn rất cương trực và lạnh lùng.
" Vậy thì mời các vị tham quan, còn về việc mua bán thì để sau rồi hẳn tính.

"
Nam nhân đó nói xong thì mọi người cùng hắn ta đi đến tham quan trang trại của ngựa.

Những con ngựa này nhìn vào từng chi tiết đều rất tốt, tất cả mọi người cũng ngầm thừa nhận điều này.
" Ngựa của các hạ đều rất xuất chúng, nếu có thể bán cho chúng ta với số lượng lớn thì không còn gì bằng.

Không biết ý của công tử ra sao? "
Kỳ Thiên Mặc hỏi người đó, hắn ung dung thư thái đứng đó nhìn ông.
" Ngựa chỗ chúng ta tất nhiên rất tốt, người ở đây rất nhẫn nại bọn họ luôn chăm sóc kỹ lưỡng cho từng con một.

Vì thế không có một con ngựa nào bị bệnh hay yếu ớt gì cả.

Về chuyện bán chúng thì ta vẫn chưa có ý định này...!"
Hắn trả lời nói về quá trình chăm sóc ngựa rất tinh tế, thái độ này rất nghiêm túc.


Chứng tỏ hắn rất coi trọng từng con ngựa đích thân mình nuôi dưỡng, nó như là một báu vật mà hắn may mắn có được vậy.
Nàng với Kỳ Phong đứng phía sau lưng Thành Hiên và Kỳ Thiên Mặc vẫn không lên tiếng gì, vì Kỳ Linh hiểu được có phụ thân và người kia ở đây thì đương nhiên chuyện này để bọn họ giải quyết.

Nàng chỉ cần ở đây xem tình cảnh và cách ứng xử của họ như nào để học hỏi thôi.
" Công tử ở nơi này nuôi nhiều ngựa tốt như vậy nếu không có ý định sử dụng vào việc gì thì thật tiếc quá.

Chi bằng bán cho triều đình, giúp chúng trở thành chiến mã xông pha chiến trường lập nhiều chiến tích thì ngươi cũng xem là có công đứng đầu.

Còn có thể xem xét mà luận công ban thưởng.

"
Lúc này Thành Hiên tuôn ra một tràn đạo lý cho công tử kia nghe, điều mà hắn nói hoàn toàn là có lý.

Nếu người kia không chịu bán thì số ngựa này sẽ làm gì? Ở yên một chỗ không hoạt động sao? Nếu như vậy không những triều đình mất mối thu lớn, mà hắn còn phải tốn hầu bao để nuôi không công số ngựa này.

Như thế thì sao không tìm cách giải quyết tốt hơn, đôi bên cùng có lợi chứ? Hơn nữa, ngựa tốt như thế phải ra biên cương mà chinh chiến sa trường không nên bỏ phí nguồn lực.
" Nếu bán thì cũng được thôi nhưng...!"
Nghe hắn nói thế tất cả người có mặt ở đây đều dồn ánh nhìn vào mặt hắn, nàng cũng nhìn mà thắc mắc.

Bỗng dưng ánh mắt của hắn giáng lên gương mặt nàng, mặt đối mặt, bốn mắt giao nhau.

Nàng nhận ra liền đưa mắt sang hướng khác không nhìn nữa, ngay lập tức hắn lại tiến đến vài bước đứng xen kẽ phía trước giữa Kỳ Thiên Mặc và Thành Hiên bảo:
" Sao ta lại không chú ý lúc mới vào đến giờ lại có một tiểu nương tử xinh đẹp như vậy? "
Hắn nhìn nàng ánh lên ý cười, đôi mắt say đắm có chút mê mẩn.

Nàng hơi bất ngờ khi hắn lại chuyển đối tượng nói chuyện sang mình nên ánh mắt nhìn hắn rồi lại nhìn xuống mặt đất im lặng.

Hắn lại dùng ánh mắt đó nhìn tiểu cô nương kia vừa cười vừa hỏi:
" Ra là muội, sao tiểu cô nương lại xuất hiện ở đây rồi.

Chúng ta quả thực là có duyên.

"
" Công tử quen biết nhi nữ của ta? "
Lúc này Kỳ Thiên Mặc lên tiếng, ông hơi ngạc nhiên kèm theo vẻ thắc mắc.

Thành Hiên thì quay xuống nhìn vẻ mặt của nàng, kết quả đôi mắt đó lại nhìn xuống mặt đất yên tĩnh kia mà không nói gì.


Sau đó lại tiếp tục đưa mắt lên nhìn tên kia.
" Không ngờ muội ấy lại là đích nữ của tướng quân.

À, quả là hôm qua, ta có cơ hội gặp tiểu nữ tử một lần.

Nhưng hỏi cao danh quý tánh thì cô ấy lại không chịu nói, bây giờ mới biết được là nhi nữ của ngài.

"
Hắn cười một nhịp sau đó lại kể quá trình gặp được nàng: " Nếu đã có cơ hội gặp lại, có thể cho ta biết muội tên gì được chứ? Hay là như này đi, ta nói tên của ta trước nhé! Ta tên Thẫm Thiên Dương?...!"
Kỳ Phong đứng cạnh nàng, tay trái đang cầm thanh kiếm khẽ đưa lên rồi huých nhẹ vào cánh tay nhỏ nhắn kia, nói nhỏ:
" Người ta đang hỏi muội đó, sao lại không trả lời? "
" Muội...!Không quen biết hắn! "
Nàng nhăn mặt đáp lại ca ca, nếu muốn thừa nhận thì thà là nàng không quen hắn còn hơn.

Chủ của một trang trại thì sao chứ, tính khí cũng chỉ như một công tử bột không hơn không kém.

Nàng thì lại rất ghét những tên nam nhân không làm được gì to tát chỉ nhờ vào cái miệng suốt ngày lảm nhảm.
" Ơ kìa...!Sao lại? Cái tính khí này từ nhỏ đến lớn vẫn không đổi.

Đừng có như vậy, nghe ca ca đi, trả lời hắn! Có phụ thân và Thành Vương ở đây, đừng làm người khó xử chứ? "
Kỳ Phong dịch người đứng sát Kỳ Linh, đưa tay tên che ở tai nàng rồi thủ thỉ căn dặn.
Phải rồi, nàng suýt chốc quên mất có phụ thân đang ở đây.

Lại trước mặt của Thành Vương, người là một tướng quân uy vũ sao có thể mất mặt trước một tên máu lạnh như hắn?
" Kỳ...!Linh..

" Nàng hé miệng mấp máy đôi môi rặn ra được hai từ.
Thẫm Thiên Dương mỉm cười hài lòng, rốt cuộc cũng biết được tiểu cô nương tên gì rồi.

" Kỳ Linh " một cái tên khá hay, hắn sẽ ghi nhớ.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu nàng là con gái của Kỳ Thiên Mặc thì xem ra việc thu mua ngựa này phải thuận lợi một chút rồi.
" Không phải mọi người đến để thu mua chiến mã sao, giờ lại dồn hết sự chú ý vào ta làm gì? "
Cảm thấy từ nảy đến giờ không khí ở đây thật ngột ngạt, không ai nói lời nào mà toàn nhìn nàng nên có chút khó chịu mà lên tiếng.
" Phải rồi, về việc thu mua không biết triều đình định ước tính số lượng là bao nhiêu? Ta quyết định rồi, cảm thấy bán cho triều đình cũng là cách tốt.


"
Thẫm Thiên Dương vui vẻ nhắc đến chuyện chính làm Kỳ Thiên Mặc và Thành Hiên cảm thấy việc thu mua ngày càng dễ dàng.
" 3 vạn.

"
Thành Hiên khẽ nói, con số này có quá nhiều không? Liệu trang trại của người kia có đủ số lượng? Sắc mặt của Thẫm Thiên Dương vẫn không đổi sắc mà bình thản nói tiếp:
" Các ngài cần cũng nhiều thật, hiện tại trang trại ở đây của ta chỉ có 7.000 chiến mã thôi.

Khu vực chăn nuôi chính của chúng ta ở ngoài thành, khi nào thì các vị cần dùng đến để ta báo với phụ thân một tiếng giúp di chuyển số còn lại vào thành.

"
" Càng sớm càng tốt.

"
Thành Hiên khẽ mở miệng trả lời, ánh mắt của Thẫm Thiên Dương nhìn lên hắn trong đầu cũng không ngừng vởn vơ suy nghĩ.

Người này quả thực là lạnh lùng, rất kiệm lời.

Nói chuyện ngoại trừ những vấn đề quan trọng ra thì không có thêm câu thứ hai.

Chưa biết rõ về vị Thành Vương này lắm nhưng thiên hạ không ngừng tung hô, uy danh lẫy lừng lập nhiều chiến tích, công trạng vô số.

Cũng không kém xa gì ngược lại còn hơn các huynh đệ hoàng thất.

Nghĩ thì cũng nghĩ thế thôi, nhưng không thể làm lơ câu trả lời của hắn.
" Được, ta sẽ cố gắng dịch chuyển nhanh nhất có thể.

"
" Vậy coi như đã xong, về giá cả chúng ta nhất định sẽ trả cho Thẫm công tử một con số hài lòng.

"
Kỳ Thiên Mặc tiếp lời, thật sự may mắn thay.

Tên họ Thẫm này chịu thương lượng với bọn họ.

Thường ngày nghe nói, hắn rất khó tính, suy nghĩ cổ quái hơn nữa ai đến thu mua đều không thành.

Hôm nay quả thực ông lựa đúng giờ để ra đường rồi.
" Được, vậy thì tại hạ xin đa tạ trước.

"
" Nếu không còn việc gì thì chúng ta phải về rồi, hẹn khi khác gặp lại Thẫm công tử.


" Thành Hiên khách sáo nói ra câu này rồi nhìn phụ thân Kỳ Linh hàm ý gật đầu.

Ông hiểu được nên cũng tạm biệt hắn: " Bọn ta xin cáo từ trước.

"
" Đi thong thả, để ta tiễn mọi người.

"
Ra tới trước cửa phủ của Thẫm Thiên Dương, hắn cũng không chờ mọi người rời đi mà vào bên trong phủ trước vì có một số việc đang cần xử lý gấp.

Khoảng cách xe ngựa không xa đột nhiên bước chân dừng lại, Thành Hiên nói:
" Có một số công vụ phụ hoàng muốn bí mật nhờ tướng quân xử lý bảo ta truyền đạt lại.

Không biết có tiện đến phủ của ngài bàn bạc hay không? "
" Dĩ nhiên là có thể, vậy thì mời Thành Vương điện hạ.

"
Kỳ Thiên Mặc suy ngẫm một chút rồi đồng ý, nếu đã là mật vụ thì đương nhiên không thể chối từ rồi.
Thời gian bây giờ vẫn còn sớm, Kỳ Linh không muốn về phủ ngay lập tức, nàng vẫn còn muốn đi dạo.

Suy nghĩ trong vài giây, nàng nói nhỏ với Kỳ Phong:
" Ca, có muốn đi chơi cùng ta không? "
" Thành Vương nói có mật vụ, ta cũng phải nghe xem sao.

Có lẽ không đi được đâu...! "
Kỳ Phong luyến tiếc đáp lại, quả thực huynh cũng muốn đi chơi cùng muội muội lắm a.

Từ lúc mười năm về trước, muội muội rời phủ đến giờ là khoảng thời gian mà Kỳ Phong cho là khổ sở nhất.

Vừa cô đơn không có ai để tán gẫu vui đùa, vừa phải một mình tập luyện võ công khắc khổ.

Đơn độc trải qua những ngày tháng khó nhọc như thế, huynh không có thời gian để chơi đùa mà phải cố gắng nâng cao bản thân hơn.

Là đích trưởng tử của Kỳ Thiên Mặc đương nhiên phải hơn người, không thể thua kém ai.

Điều đó không cần phụ thân nhắc nhỡ Kỳ Phong đã biết rõ hơn ai hết mà cố gắng hết sức thể hiện bản thân.
" Không sao, hắn muốn bàn bạc cùng phụ thân.

Có gì người cũng sẽ nói lại với huynh, bỏ lỡ cơ hội lần này chưa chắc sẽ có lần sau.

Cho huynh suy nghĩ lại, không muốn đi thật à? "
..._____hết chapter 15_____....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận