Vương Phi Của Ta, Nàng Trốn Không Thoát Đâu

“Ngươi? Cái này là gì đây?” – Thiên Cửu lão nhân nhìn chằm chằm vào Tử Linh

“Sư phụ, đây là Tuyết nhi.”

“Tuyết... Tuyết nhi?”

“Vâng”

“Cái con nha đầu ngốc nghếch này, ngươi có biết đây là bạch hổ không hả?”

“Con biết ạ.”

“Ngươi biết. Vậy tại sao...?”

“Bởi nó rất giống đệ tử.”

“Haiz, ngươi chừng nào mới có thể quên chuyện xưa đây hả? Thôi ngươi muốn làm gì thì làm.”


“Cảm tạ sư phụ. A, đúng rồi, con tìm thấy cái bên cạnh xác của mẫu thân Tuyết nhi.”

“Đây... đây là Liên Xà nhuyễn kiếm.” – Thiên Cửu lão nhân dường như không tin vào mắt mình nữa. Con nha đầu ngốc nghếch này tại sao có thể may mắn như vậy chứ? Chẳng những có được bạch hổ làm sủng vật còn có được Liên Xà kiếm (Tác giả: Vì tên Liên Xà nhuyễn kiếm quá dài nên mình rút gọn lại là Liên Xà kiếm).

“Sư phụ biết nó à?”

“Đương nhiên rồi. Đây chính là Liên Xà kiếm, nó là món vũ khí đứng đầu trong hàng thần binh của Vọng Nguyệt quốc. Liên Xà kiếm không chỉ là một thanh kiếm vô cùng sắc bén mà nó còn giống như một cây roi có thể vươn dài và mềm dẻo theo ý của chủ nhân. Ta còn nghe nói nó với Lăng Hư kiếm là một cặp. Chủ nhân trước đây của chúng là một cặp phu thê. Sau khi họ chết thì 2 thanh kiếm này cũng biến mất, hôm nay ngươi lại có được nó coi như cũng là số phận.”

“Ý của sư phụ là nó đã chọn con làm chủ nhân.” – Oa, thật không ngờ lại nhặt được bảo vật nha. Số mình đúng là may mắn mà. Nhưng khoan đã, hình như lúc nãy...

“Sư phụ có phải lúc nãy người nói Liên Xà kiếm và Lăng Hư kiếm là một đôi. Nếu đúng như vậy thì có nghĩa là...”

“Đúng vậy, nha đầu ngươi là chủ nhân của Liên Xà kiếm vậy thì người sử dụng Lăng Hư kiếm sẽ là phu quân tương lai của ngươi.”

“Không bao giờ có chuyện đó. Bởi nếu con gặp kẻ đó con sẽ lập tức giết hắn.” – Nàng sẽ để những chuyện như thế này điều khiển số phận đâu. KHÔNG BAO GIỜ. (Tác giả: Giết nổi rồi hãy nói nha tỷ tỷ. ^^)


Từ đó nàng bắt đầu luyện Liên Xà kiếm. Kiếm pháp của nàng thậm chí còn đột phá hơn cả chủ nhân trước đây.

Thấm thoát 2 năm lại trôi qua, đã đến lúc nàng phải rời khỏi vực cốc để đi ngao du thiên hạ. Hôm nay nàng đến để từ biệt sư phụ.

“Sư phụ người có ở đây không?”

“Có chuyện gì? Trán... trán của ngươi sao vậy?” – Thiên Cửu lão nhân từ phòng dược bước ra.

“Đây là bạch liên, con tự xăm đấy. Đẹp không?” – Bạch liên là loài hoa mà nàng thích nhất, nó là loài hoa tượng trưng cho sự tinh khiết.

“Hảo. Vậy ngươi kiếm ta có chuyện gì?”

“Con muốn rời khỏi đây để trả thù cho mẫu thân và đồng thời đi ngao du thiên hạ luôn một thể.”

“Haiz, cũng đã đến lúc rồi. Nếu ngươi đã quyết thì đi đi. Đây là lệnh bài trưởng môn của Vô Ảnh Huyết, ngươi cầm lấy sau đó hãy thay ta cai quản nó.”

“Sư phụ, con đi rồi, người phải bảo trọng nha. Cáo biệt sư phụ. Tuyết nhi, chúng ta đi.” – Tử Linh quay người lại bước đi. Giang hồ, ta tới đây.

Gào

“Haiz” – Thiên Cửu lão nhân nhìn theo bóng lưng nàng mà thở dài. Ông quay lưng đi: “Ha ha, đuổi được con nha đầu rắc rối đó rồi. Ta phải ăn mừng mới được, haaaaaaaaaaaaa”. (Tác giả: Trời, có sư phụ nào mà như vậy không? ==!!!)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui