Vương Phi Của Ta, Nàng Trốn Không Thoát Đâu
Mộ Dung Hoa đi theo gia đinh đến đại sảnh. Khi đến thì nàng thấy được phụ thân đang ngồi chủ vị, không những thế còn có đại ca đứng kế bên. Nhưng điều nàng không ngờ tới nhất chính là Phong Vương Lãnh Nam Phong cũng có mặt.
“Bái kiến phụ thân, Phong Vương, đại ca.”
“Qùy xuống!” – Giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung tướng quân vang lên, mang theo một sự uy nghiêm không cho phép chống đối.
“Phụ thân, nữ nhi có lỗi gì chứ? Sao lại bắt nữ nhi quỳ?”
Mộ Dung Hoa giả vờ trấn định (giữ được bình tĩnh), dùng vẻ mặt khó hiểu mà nhìn Mộ Dung tướng quân.
“Ngươi còn dám hỏi ta hay sao? Nói! Rốt cuộc chuyện tỷ tỷ của ngươi bị truy sát có phải do một tay ngươi làm ra hay không?” – Mộ Dung tướng quân chỉ tay về phía Mộ Dung Hoa.
“Phụ thân, người đang nói gì vậy?...”
Mộ Dung Hoa làm ra vẻ kinh ngạc cùng hoảng sợ nhìn Mộ Dung tướng quân. Ngoài mặt thì như vậy còn trong lòng nàng ta thì đang suy tính làm sao mới có thể tránh thoát kiếp này.
“...Nữ nhi cũng có nghe nói đến chuyện nhị tỷ bị truy sát nhưng nữ nhi không phải là người đứng sau vụ này. Hơn nữa, từ sau khi phụ thân cấm túc nữ nhi thì con đã bắt đầu tu tâm dưỡng tính (rèn luyện tính cách), không còn như trước đây nữa. Vậy thì sao con lại là người làm chuyện đó được chứ.”
“Vậy thì kẻ mà ngươi đi gặp đó là ai?”
Mộ Dung Ưu đứng bên cạnh không nhịn được nữa liền lạnh giọng truy vấn (truy hỏi). Nếu nói có kẻ muốn tiểu Linh nhi chết đi thì Mộ Dung Hoa chính là kẻ mong muốn hơn ai khác. Chỉ là hiện giờ chưa có chứng cứ xác thực chứng minh ả ta là kẻ chủ mưu. Hắn từ sớm đã không chấp nhận người muội muội này,bây giờ lại dám cả gan làm hại tiểu Linh nhi. Nếu để hắn nắm được chứng cứ thì đừng mong hắn nể tình thủ túc.
“Muội... muội không có gặp ai hết. Muội bị oan, chắc chắn có kẻ muốn gây chuyện bất hòa (không hòa thuận) trong phủ chúng ta. Đại ca đừng nghe lời xằng bậy của kẻ khác mà nghi oan cho muội.”
“Ngươi còn dám xảo biện (lời biện minh giả dối).”
“Muội không có.”
“Ngươi...”
“Ưu nhi, ngươi sao lại bắt nạt muội muội của mình thế kia?”
Ngay lúc Mộ Dung Ưu đã mất hết kiên nhẫn thì giọng nói mềm mại của nhị phu nhân Lâm Thục Đoan cùng lúc đó một bóng hình thước tha tiến vào đại sảnh.
“Nhị phu nhân, con nào dám có ý đó. Nhưng chuyện tiểu Linh nhi bị người truy sát là sự thật mà Mộ Dung Hoa lại là người bị tình nghi.”
Mộ Dung Ưu cung kính cho có lệ chắp tay trước nhị phu nhân. Hừ, tưởng chỉ cần đến đây là có thể cứu Mộ Dung Hoa hay sao chứ?
“Lão gia, ngài là chấn quốc đại tướng quân uy phong lẫm liệt cớ sao lại nghe theo cái loại nhàn ngôn toái ngữ (tin đồn nhảm) của thiên hạ mà hàm oan cho nữ nhi thân sinh của mình. Ngài làm vậy không sợ sẽ làm mất mặt phủ tướng quân, tạo cái cớ cho thiên hạ chê cười hay sao?”
Nhị phu nhân không thèm cãi với Mộ Dung Ưu mà lại quay sang chỉ trích Mộ Dung tướng quân.
“Thôi được rồi, chuyện Hoa nhi có liên quan đến chuyện này hay không còn cần phải điều tra thêm. Nhưng trong khoảng thời gian này Hoa nhi sẽ phải chịu sự giám sát.” – Mộ Dung tướng quân tâm phiền ý loạn (tâm tư phiền loạn) nhìn một màn trước mắt.
“Phụ thân, nữ nhi không làm sai chuyện gì thì tại sao lại phải chịu sự giám sát chứ.”
Mộ Dung Hoa vừa nghe lời nói của Mộ Dung tướng quân liền lớn tiếng phản bác. Nếu để cho nàng chịu cảnh bị giám sát thì sớm muộn gì cũng có thể bị lộ bất cứ lúc nào.
“Nếu ngươi không phải người tâm thuật bất chính (lòng không ngay thẳng) thì sao lại không chấp thuận chịu sự giám sát chứ.” – Mộ Dung Ưu khinh miệt nhìn Mộ Dung Hoa.
“Đại ca, huynh...”
“Đủ rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi. Hoa nhi,con không cần nói thêm lời nào nữa.”
Mộ Dung tướng quân tức giận cắt ngang cuộc cãi vả của hai người Mộ Dung Ưu cùng Mộ Dung Hoa rồi phất tay áo bỏ đi, nhị phu nhân cũng đi theo. Ngay sau đó là Mộ Dung Ưu cùng Lãnh Nam Phong.
“Phong ca ca, huynh chờ muội với.”
Mộ Dung Hoa thấy Lãnh Nam Phong muốn bỏ đi thì liền vội vàng đuổi theo. Tiện nhân Mộ Dung Tử Linh kia đã chết, nàng phải tranh thủ cơ hội quyến rũ Phong ca ca để huynh ấy rước nàng vào làm vương phi.
“Huynh chắc không nghĩ rằng muội chính là người làm việc này ấy chứ?”
“Ngươi có làm hay không thì phải đợi điều tra rõ thì mới có thể biết được.” – Lãnh Nam Phong thờ ơ nhìn Mộ Dung Hoa.
Nói xong, Lãnh Nam Phong lại muốn bỏ đi. Mộ Dung Hoa thấy vậy thì không kịp suy nghĩ thì đã nói ra những lời trong lòng.
“Phong ca ca, muội từ lâu đã một lòng yêu mến huynh. Nay tiện nhân kia đã chết, muội có thể cùng huynh...”
“Ngươi nói ai là tiện nhân?”
Lãnh Nam Phong lạnh giọng cắt ngang lời tỏ tình của Mộ Dung Hoa. Chẳng biết tại sao khi nghe người khác mắng Mộ Dung Tử Linh thì trong lòng hắn lại vô cùng tức giận.
“Đương nhiên là Mộ Dung Tử Linh kia.”
Chát
Mộ Dung Hoa vừa nói xong thì ngay lập tức bị đánh một bạt tai khiến nàng ta ngã xuống đất. Mộ Dung Hoa lấy tay che mặt mình sau đó dùng vẻ mặt không tin được mà nhìn Lãnh Nam Phong.
“Tại... tại sao?”
“Ta cấm ngươi mắng nàng ấy. Nếu để ta nghe thấy một lần nữa thì coi chừng cái lưỡi của ngươi.”
Nói xong những lời này thì Lãnh Nam Phong cũng nhanh chóng rời đi chỉ để lại một mình Mộ Dung Hoa ngơ ngác nhìn theo.
Mộ Dung Hoa cắn chặt môi anh đào đến nỗi ứa máu nhưng nàng ta dường như không hề biết đau đớn là gì. Tại sao chứ? Tiện nhân kia rốt cuộc có gì tốt mà tất cả mọi người đều bảo vệ ả. Nàng là đệ nhị mỹ nhân của Vọng Nguyệt Quốc, dẹp bỏ lòng tự tôn để ngỏ lời với một nam nhân. Vậy mà... Nàng hận, nàng không cam tâm. Tiện nhân kia đã chết rồi mà vẫn không thôi ám ảnh nàng.
Mộ Dung Hoa tức giận quay về Bội Dung viện của mình. Nàng ta vào khuê phòng của mình thì việc đầu tiên làm lấy nha hoàn Yến nhi của mình ra trút giận rồi mới đuổi đi.
Ban đêm, khi Mộ Dung Hoa vẫn còn đang say giấc thì ngoài cửa sổ bỗng hiện lên một bóng đen. Mộ Dung Hoa nghe thấy động tĩnh thì lập tức thức dậy.
“AI?”
Không hề có tiếng trả lời lại câu hỏi của nàng ta mà chỉ có tiếng gió xào xạt bên ngoài. Mộ Dung Hoa bực tức đứng dậy thắp đèn. Nhưng kỳ lạ thay cho dù nàng ta có thắp thế nào thì ánh nến vừa léo lên đã ngay lập tức bị dập tắt.
Gió vẫn xào xạt bên ngoài kết hợp với không khí tĩnh lặng trong phòng khiến cho Mộ Dung Hoa không khỏi rùng mình.
“Ngươi là kẻ giết người.” – Bỗng nhiên giữa không khí tĩnh lặng ấy vang lên tiếng thì thầm khe khẽ.
“AI? AI ĐÓ? Đừng giở trò hù dọa.”
Lại một lần nữa câu hỏi của Mộ Dung Hoa không có ai trả lời. Nàng ta vội trấn an bản thân chỉ là tiếng gió mà thôi. Mộ Dung Hoa với tay lấy ly rót trà rồi run rẩy cúi mặt uống. Bình tĩnh, đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Mộ Dung Hoa bỏ ly trà xuống bàn rồi định quay lại giường ngủ tiếp. Nhưng khi nàng ta vừa quay lại...
“AAAAAAAAAAAAA”
Một gương mặt tái nhợt đầy vết thương nhìn như bị dập nát, tóc tai tán loạn, toàn thân vận đồ trắng. Người vận đồ trắng trợn mắt dữ tợn nhìn Mộ Dung Hoa đang ngã ngồi dưới đất. Cánh tay dập nát đáng sợ giơ lên chỉ thẳng nàng ta.
“Ngươi là kẻ giết người. Ngươi đã giết ta.”
Tiếng nói âm u như địa ngục nhưng không khó để nhận ra đây chính là giọng của Tử Linh. Ánh mắt của Mộ Dung Hoa càng mở lớn hơn, thân thể cũng vô thức lùi về phía sau.
“Ngươi... ngươi là Mộ Dung Tử Linh? Ta, ta không có giết ngươi. Giết ngươi là kẻ khác.” – Mộ Dung Hoa lắp bắp nói.
“Trước khi kẻ kia đẩy ta xuống vực đã nói chính ngươi sai khiến gã giết chết ta. Ta là tỷ tỷ của ngươi. Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Ta muốn ngươi... CHÔN CÙNG TA.” – Vừa nói thân ảnh vận đồ trắng đó càng tiến lại gần Mộ Dung Hoa.
“KHÔNG!”
Mộ Dung Hoa vùng lên bỏ chạy. Nhưng nàng ta chạy đến đâu thì đều bị thân ảnh vận đồ trắng xuất hiện chặn đường một cách quỷ dị. Giờ phút này Mộ Dung Hoa đã không còn giữ được bình tĩnh nữa mà gào lên.
“Đúng! Là ta! Là ta đã thuê sát thủ giết ngươi. Ai bảo ngươi cái gì cũng giành với ta. Ta... ta chỉ còn cách giết ngươi mới có thể lấy lại những gì thuộc về ta. Dù gì ngươi cũng chết rồi, ngươi... ngươi làm ơn tha cho ta. Ta... ta... ngày mai ta sẽ vào chùa kêu người cầu siêu cho ngươi.”
“Ta phi! Ta không cần loại giả tạo đó của ngươi. Giờ ta chỉ muốn ngươi chôn cùng ta.”
“ĐỪNG! ĐỪNG MÀ!”
Mộ Dung Hoa Lâm vào hoảng sợ tột cùng, vội vàng chạy ra khỏi phòng. Ngay sau khi Mộ Dung Hoa chạy đi thì bóng dáng vận đồ trắng đó cũng không còn trong phòng.
Bóng dáng đó phóng đến một cái cây gần với khuê phòng Mộ Dung Hoa.
“Đủ rồi! Mọi chuyện đã xong.”
“Cung chủ, người quả thật lợi hại.”
Bóng dáng màu trắng này đúng là Tử Linh cải trang mà thành. Cái trò dọa ma này trong mấy ngày lễ Halloween nàng cùng Thu Thủy và một số đứa bạn khác cùng chơi trò cải trang. He he, trò dọa ma này tuy cũ nhưng hiệu quả không tệ nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...