Vương Phi Của Ta, Nàng Trốn Không Thoát Đâu
Lãnh Nam Phong nghe lời nói của Tử Linh, ngoài mặt thì không biểu hiện nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: Chuyện này trước đây hắn từng nghe mẫu hậu nói qua. Mộ Dung tướng quân cùng Mộ Dung phu nhân tình cảm phu thê rất mặn nồng sao đột nhiên lại bỏ đi trong khi Mộ Dung tướng quân đang đánh giặc ở biên cương.
“Chuyện này ta cũng có biết sơ sơ. Lý phu nhân chẳng phải là tự mình bỏ đi hay sao? Tuy rằng Mộ Dung tướng quân vẫn một mực không tin nhưng khắp kinh thành ai cũng cho là như vậy.”
“Không bao giờ! Mẫu thân ta sẽ không vô duyên vô cớ mà đột nhiên bỏ đi. Chắc chắn là phải xảy ra chuyện gì đó. Ta tuyệt đối sẽ làm rõ được chuyện này.”
Tử Linh nghe thấy Lãnh Nam Phong nói vậy thì không nén nỗi bực tức. Chuyện này trước đây khi Vô Ảnh Huyết điều tra thì chỉ có được những điều như thế này. Thậm chí còn có tin đồn mẫu thân đi theo nam nhân khác khiến nàng thật sự rất muốn giết kẻ đã tung ra tin đồn thất thiệt đó. Tử Linh đã thề, bản thân nhất định phải điều tra rõ mọi chuyện để có thể rửa sạch thanh danh cho mẫu thân.
Lãnh Nam Phong nhìn ánh mắt vừa ánh lên sự tức giận vừa có sự kiên định trong đó. Không hiểu sao khi hắn nhìn thấy ánh mắt này của nàng lại có một cảm giác ánh mắt này thật đẹp.
“Lãnh Nam Phong, ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi.”
Tử Linh lên tiếng kéo tinh thần của Lãnh Nam Phong lại. Có lẽ khắp Vọng Nguyệt Quốc chỉ có duy nhất nàng dám gọi thẳng tục danh (tên húy, tên thật do cha mẹ đặt) của Phong vương như vậy.
Tử Linh đợi phản ứng của Lãnh Nam Phong nhưng hắn vẫn một mực im lặng. Đến khi nàng nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời thì Lãnh Nam Phong lại đột nhiên nói.
“Muốn giao dịch chuyện gì?”
“Ta muốn nhờ sức thế lực của ngươi để tra ra chuyện của mẫu thân. Tuy rằng ta rất tự tin bản thân có thể điều tra được chuyện này nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian. Nếu có ngươi cùng tra thì sẽ rút ngắn thời gian rất nhiều.”
“Ta có được lợi gì nếu đồng ý việc này?”
“Ta sẽ thực hiện ba việc mà ngươi yêu cầu. Nhưng việc đó phải nằm trong khả năng ta có thể làm.”
“Ngươi nghĩ ta cần lời hứa của ngươi hay sao?”
“Ngươi...”
Thái độ của Lãnh Nam Phong làm cho Tử Linh mém chút nữa không khống chế được cảm xúc mà xông lên đánh vào cái bản mặt kia.
“Không chấp nhận thì thôi.”
Sự kiên nhẫn của Tử Linh mất đi, nàng quay người muốn bỏ đi. Lãnh Nam Phong, tên chết tiệt này không chấp nhận thì bản thân nàng cũng có thể tra ra được tuy nhiên phải mất thời gian khá lâu. Tử Linh đi chưa được bao xa thì sau lưng bỗng vang lên giọng nói lành lạnh.
“Thành giao (giao dịch thành công)!”
“Hả?” – Tử Linh giật mình quay lại.
“Ta không có thói quen một câu nói hai lần.”
Nói rồi, Lãnh Nam Phong phóng lên lưng ngựa chạy đi để lại Tử Linh vẫn còn ngẩn người vì việc này. Khi nàng lấy lại tinh thần thì ở đây không còn bóng người.
Hình... hình như lúc đến đây, bản thân chính là cùng Lãnh Nam Phong cưỡi chung một con ngựa đến. Vậy bây giờ chẳng phải bản thân bị bỏ lại hay sao? (Tg: “Bó tay! Giờ mới nhận ra à.”)
“LÃNH NAM PHONG, NGƯƠI QUAY LẠI NGAY CHO TA.”
Phong Vương Phủ
Lãnh Nam Phong một đường giục ngựa chạy về phủ. Hắn nhanh chóng vào thư phòng rồi gọi ám vệ truyền tin cho Tả hộ pháp điều tra về đại phu nhân của Mộ Dung tướng quân.
Về phần Tử Linh, nàng cuối cùng cũng mang một bụng hỏa mà trở về Phủ tướng quân. Lãnh Nam Phong, ngươi là tên hỗn đản (tên khốn kiếp). Dám bỏ lại ta tại khu rừng một mình. Ngươi chờ đó cho lão nương, ta mà không chỉnh ngươi để trả lại việc ngày hôm nay thì ta theo họ của ngươi. (Tg: “Đừng lo, rất nhanh thì tỷ sẽ là người một nhà của Phong ca mà.”)
Tử Linh âm thầm để một thẻ đen cho Lãnh Nam Phong vào trong trí nhớ. Chuyện này tạm gác sang một bên, từ từ rồi tính đến.
Cốc cốc
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Tử Linh vội vàng điều chỉnh tâm tình rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ai đó?”
“Tiểu thư, là Tước nhi đây.”
“Vào đi...”
Tử Linh khi biết người đến là Chu Tước thì thả lỏng hơn. Nàng cho Chu Tước vào phòng rồi hỏi.
“...Có chuyện gì sao?”
“Mộ Dung tướng quân kêu người sau khi quay về thì đến thư phòng tìm người.”
“Phụ thân tìm ta có gì sao?”
“Tước nhi cũng không biết.”
“Hảo! Đi thôi.”
Tử Linh chỉnh ngay ngắn lại y phục rồi nhẹ nhàng đi đến thư phòng. Khoảng cách từ Ly Châu viện của nàng đến thư phòng cũng không tính là xa nhưng nhất thiết phải đi qua Quỳnh Dao viện của nhị phu nhân.
Tử Linh vừa đến Quỳnh Dao viện thì đồng thời Mộ Dung Hoa cũng mới vừa bước ra. Nàng ta vừa mới đi thỉnh an mẫu thân của nàng ta xong. Mộ Dung Hoa nghĩ đến việc mình thuê sát thủ giết Tử Linh thì trong lòng liền vui sướng không thôi. Nhưng khi nàng ta bắt gặp Tử Linh đi ngang qua Quỳnh Hoa viện thì lại nổi lên cơn ghen ghét. Nghe nói hôm nay Phong ca ca đã đích thân đến đưa ả tiện nhân này đi dạo phố. Phong ca ca là của nàng, ai cho phép tiện nhân này cướp đi chứ. (Tg: “Này này, Phong ca trở thành “Phong ca ca” của ngươi bao giờ thế hả?”)
“Ai chà, ai đây ta? Đây chẳng phải là Phong Vương phi tương lai đây sao? Sao một cái Phủ tướng quân nhỏ bé này lại có thể tiếp đón được một người cao quý như thế này chứ.” – Mộ Dung Hoa nhanh chóng lại chặn phía trước Tử Linh mà giở giọng mỉa mai.
“Nhị muội, hiện giờ ta đang có việc bận không rảnh tiếp chuyện với muội đâu.” – Tử Linh mặc kệ lời nói của nàng ta.
“Ngươi đứng lại cho ta. Ngươi đừng nghĩ được Phong Vương phi là có thể tự cao. Ta nói cho ngươi biết một kẻ xấu xí như ngươi thì không bao giờ lọt vào mắt Phong ca ca đâu. Chẳng qua Phong ca ca bất đắc dĩ mới phải thú (cưới) ngươi. Phong ca ca chính là của ta, ngươi sẽ không bao giờ có được huynh ấy.”
Mộ Dung Hoa thấy Tử Linh không hề quan tâm đến lời mỉa mai của mình thì tức giận. Lời dặn của nhị phu nhân với nàng ta cũng bị quăng ra sau đầu.
“A, vậy sao?” – Tử Linh cười khẽ, quay lại nhìn Mộ Dung Hoa. – “Nếu vậy muội cứ thử đến cướp người khỏi tay ta đi.”
“Ngươi...”
Lời nói của Tử Linh khiến cho Mộ Dung Hoa triệt triệt để để tức giận. Tiện nhân này nghĩ mình ai chứ. Thôi cứ để cho tiện nhân này đắc ý thêm mấy ngày nữa đi, dù gì mấy ngày nữa ả ta cũng không sống thêm được nữa. Đến lúc đó, Phong ca ca chắc chắn là của nàng.
“Ta đại nhân đại lượng (nhiều nhân từ) nên không thèm chấp lời khiêu khích của ngươi.” – Mộ Dung Hoa giả vờ nhân từ nhìn Tử Linh. (Tg: “Cái này có thể gọi là ngu mà tỏ ra nguy hiểm không?”)
Mộ Dung Hoa xoay người muốn bỏ đi thì nghe sau lưng vang lên tiếng Tử Linh. Khi nghe xong nàng ta không khỏi cứng người lại.
“Muội đừng tưởng những việc làm của mình là vô cùng ẩn mật (bí mật).”
Nói rồi, Tử Linh quay lưng đi về phía thư phòng để lại Mộ Dung Hoa vẫn rối rắm với lời nói của nàng khi nãy.
Chẳng... chẳng lẽ tiện nhân Mộ Dung Tử Linh đã biết việc nàng đi thuê người ám sát ả. Không thể nào, việc này bản thân làm vô cùng bí mật ngay cả mẫu thân còn không biết thì làm sao ả ta có thể biết được chứ. Chắc chắn ả chỉ nói vậy để ta tự hù dọa bản thân mà thôi.
Tự trấn an bản thân mình xong, Mộ Dung Hoa liền quay trở lại phòng của mình.
Thư phòng
Mộ Dung tướng quân ngồi trong thư phong từ nãy đến giờ. Trong tay ông chính là một cái túi thơm cũ kỹ. Tuy rằng túi thơm này bề ngoài trông cũ kỹ nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy những đường may của nó vô cùng tinh xảo.
Mộ Dung tướng quân từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn vào túi thơm này. Ánh mắt chứa đựng sự ôn nhu cùng đau lòng.
Ngọc nhi, tại sao ngày đó nàng lại bỏ đi chứ? (Tg: “Ở
“Lão gia, đại tiểu thư đến.”
Tiếng của nô tài đánh thức Mộ Dung tướng quân từ suy nghĩ. Ông vội vàng cất túi thơm vào trong ngực áo rồi nói vọng ra.
“Cho Linh nhi vào đi.”
“Tuân lệnh.”
Nô tài đó đi chưa đầy một khắc thì Tử Linh bước vào. Nàng cung kính thỉnh an phụ thân của mình.
“Linh nhi thỉnh an phụ thân. Chẳng hay người cho gọi Linh nhi đến đây có việc chi dạy bảo.”
“Ta gọi con đến đây là muốn nói một số chuyện. Chắc con cũng đã biết từ giờ đến sinh thần (sinh nhật) mười sáu tuổi của con. Đến ngày đó cũng chính là ngày con được gả cho Phong vương. Tuy rằng Thái hậu rất yêu thương con nhưng con vẫn cần phải biết một số lễ nghi của hoàng gia để sau này còn biết cách cư xử đúng mực. Cho nên ta muốn bắt đầu từ ngày mai con hãy theo một số ma ma đi học lễ nghi.”
Lời nói của Mộ Dung tướng quân chẳng khác nào sét đánh ngang tai Tử Linh. Trời ơi, bắt nàng đi học lễ nghi hoàng gia thì chẳng khác nào lấy mạng nàng đi. Tuy rằng trong lòng không ngừng gào thét nhưng ngoài mặt Tử Linh vẫn phải gượng cười dịu dàng nói.
“Nữ nhi xin làm theo lời của phụ thân.”
“Hảo, tốt lắm! Thôi con về nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ có ma ma đến.”
“Nữ nhi xin cáo lui.”
Tử Linh nhẹ nhàng rời khỏi thư phòng. Trong lòng nàng lại âm thầm đổ hết trách nhiệm của việc này lên người Lãnh Nam Phong. Đồng thời cho hắn thêm một thẻ đen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...