Quả thật quân lương bị người khác giờ trò, khi được mang đến, Tá An tướng quân nhìn sơ qua cũng biết được bên trong đều là gạo mốc không thể ăn được, chỉ có vài bao là có thể ăn được còn lại đều đã bị mốc, mà bấy giờ mùa đông đã bắt đầu đến.
Số lương thực này đến cũng không thể giải quyết được nhu cầu quân lương trong quân doanh được
Tá An tướng quân nhanh chóng bẩm báo cho Lam Phong biết chuyện.
Lam Phong đã sớm đoán được, hắn cũng đã mua được một lượng lương thực có điều muốn duy trì toàn quân qua mùa đông đến mùa xuân không hề dễ dàng, càng không thể tiếp tục viết tấu xin triều đình hỗ trợ quân lương được.
"Tạm thời cứ như trước đây mà dùng lương thực, có điều phải phân bổ lương thực tốt một chút.
Chúng ta nhất định phải cầm cự đến mùa xuân, lương thực của ta không cần tính vào, ta có thể ăn lương khô cầm cự cũng được, còn gạo cứ để cho các quân sĩ ăn".
Lam Phong dặn dò Tá An tướng quân, tướng quân đương nhiên không đồng ý với việc này
"Như vậy là không được, thế tử thân thể người vô cùng quý trọng, ta sẽ nghĩ cách kiếm thêm lương thực, thế tử vẫn nên cùng các quân sĩ dùng gạo mà ăn, lương khô làm sao có thể cầm cự đến mùa xuân được cơ chứ"
Tá An không đồng ý với chuyện này, dù sao thì thân phận của Lam Phong, Tá An cũng không thể nhìn hắn nhịn đói để các binh sĩ được ăn no, nếu triều đình không cấp lương, Tá An sẵn sàng dùng gia tài mấy năm qua làm tướng quân bổng lộc có được dốc sức mua lương thực, mặc dù không biết sẽ mua được bao nhiêu nhưng sẽ không để Lam Phong hi sinh nhịn đói để các quân sĩ được ăn no
"Tá An tướng quân, người không cần lo lắng, ta không phải những hoàng tử kia từ nhỏ ở trong cung đã không chịu được cực khổ, ta lớn lên ở bên ngoài, không phải đói khát nhưng có thời gian ta cùng với nhũ mẫu nuôi dạy ta cùng nhau ở trong rừng tìm thức ăn, ăn qua ngày đến khi ở ma giáo mới ăn uống đầy đủ được, rồi trở về hoàng cung.
Lương khô so với thời gian ta ở trong rừng xem ra còn tốt hơn nhiều"
Thật sự khi đó vì để tránh sự tìm kiếm của triều đình và Hoàng Đế mà nhũ mẫu đã đưa Lam Phong vào trong rừng, sống ở đó một thời gian dài cho đến khi bị người phát hiện, nhũ mẫu bất đắc dĩ phải mang Lam Phong đến ma giáo cầu cứu, đáng lí ra khi đó sau khi rời đi nhũ mẫu sẽ trực tiếp đưa hắn đến ma giáo nhưng luôn bị truy tìm khắp nơi, rốt cuộc tận mấy năm sau nhũ mẫu mới liều mạng đưa hắn đến ma giáo để sư phụ cứu giúp, sau đó nhũ mẫu dường như cũng không thể qua khỏi.
Thời gian đó nhũ mẫu tìm được thứ gì thì cho hắn ăn thứ đó, đừng nói là là gạo, ngay cả lương khô còn không có để ăn.
Bây giờ có lương khô cũng xem như là đồ ăn tốt rồi.
Các quân sĩ chiến đấu cực khổ, mùa đông giá lạng đến nếu ăn không đủ no, lỡ như Bắc quốc mang quân tấn công làm sao có sức chống trả lại được
Hắn thà để bản thân ăn uống đạm bạt nhưng vẫn muốn các quân sĩ được ăn no để còn có sức chiến đấu.
Đánh đuổi bắt quốc khỏi Thịnh Hà quốc, bảo vệ vẹn toàn từng thành trì của Thịnh Hà quốc
Ở kinh thành, Tống Tịnh đã sai người mang lương thực theo đường của ma giáo đến biên cương, đương nhiên lương thực của ma giáo người khác không dám động tay vào, Y Liên vẫn ở lại kinh thành cùng với Tống Tịnh.
Thời gian ở lại kinh thành y cũng nghe ngóng được không ít chuyện.
Cũng biết được sự phức tạp và rắc rối của Hoàng Đế và các Hoàng tử.
Những lời mà Y Liên nghe được cũng chỉ là tin đồn truyền miệng trong kinh thành mà thôi.
Muốn kiểm chứng đương nhiên không dễ, mà y biết rõ Tống Tịnh cũng sẽ không giúp y xác thực.
Y Liên đành phải tự mình đi xem thử một chuyến
Y theo lời đồn biết được, người sinh ra Lam Phong là một vị Vương gia, còn là song nhi, chuyện Thịnh Hà quốc có song nhi cũng không còn hiếm lạ nữa, có điều song nhi có địa vị chỉ có thể là người của Hoàng thất, bình thường nếu có song nhi xuất thân gia đình bình thường cũng sẽ được những nhà giàu có hoặc hoàng thất chú ý đến mà cướp người về, dù sao thì sự tồn tại của song nhi ở Thịnh Hà quốc rất đặc biệt
Y Liên đến nơi ở của vị vương gia kia, nơi này trước cửa vẫn có quan binh cảnh giữ nhưng y nhìn liền nhận ra những quan binh này rất lười biếng, bọn họ lại chẳng có bao nhiêu võ công vì y có thể dễ dàng vào bên trong mà chúng không phát hiện
Theo như lời đồn thì sau khi vị vương gia kia mất đi, Hoàng Đế đã cho tu sửa lại nơi này, có điều không để bất kì ai đến nơi đây cả, một toà phủ đệ lớn như cậy nhưng cũng chẳng có người ở, có điều luôn sẽ có cung nữ từ trong cung được phái đến đây dọn dẹp quét tước cẩn thận
Y Liên đi dạo một vòng nơi này, xem ra đãi ngộ của vị vương gia kia thật tốt, có điều vị vương gia kia không may mất sớm, nếu như nghe theo lời đồn bên ngoài thì vương gia là bị sinh khó mà mất, đứa bé bị người nô tì bế đi mất mười mấy năm sau mới tìm lại được về.
Hoàng Đế vì thương tình nên đã lập làm hoàng tử, đối xử như con ruột, vị vương gia kia có hai người con, Hoàng Đế đều nhận cả hai làm Hoàng tử, đối xử như Hoàng tử trong cung, không hề nhắc đến chuyện khác
Mà bên ngoài nhiều lời đồn cho rằng hai người con của vị vương gia kia thật chất là con của Hoàng Đế, vì vậy Hoàng Đế mới lấy cớ để hai người con có thể trở thành
Hoàng tử, còn có ý muốn truyền lại ngôi vị thái tử cho một trong hai người.
Tiếc một điều là một trong hai người có một người lại là song nhi, sức khoe yếu ớt, người còn lại vừa được tìm về không bao lâu nhưng triều thần không dễ dàng chấp nhận người không có thân phận rõ ràng lại có thể trở thành thái tử cho nên bây giờ trong triều đa phần đều phản đối.
Mặc dù vị hoàng tử kia liên tục lập nhiều công trạng, đánh đuổi quân Bắc quốc, chiếm lại thành trì bị mất nhưng bá quan văn võ chín phần mười đều không ủng hộ chuyện này
Y Liên đi dạo xung quanh vương phủ chán chê cũng rời đi, y cảm thấy hoàng cung hoàng thất thật là phức tạp, so với cuộc sống trong giang hồ càng rắc rối hơn nhiều, y tự hỏi thời gian qua Lam Phong làm sao có thể sống sót khỏi cuộc sống như vậy, chỉ cần một sai lầm có thể bay đầu, cuộc sống như vậy so với ở giang hồ tiêu diêu tự tại còn khó sống hơn nhiều
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...