Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm


Lam Nhiên được mời vào trong, bên trong Tống Tịnh vẫn đeo mặt nạ che đi gương mặt của mình, còn Y Liên thì dùng mũ che mặt đứng ở một bên
Tống Tịnh nhìn người trước mặt liền biết được vị này thân phận không tầm thường, y phục mặc dù đơn giản nhưng khí chất không thể che giấu được, hơn nữa dung mạo như thế này cũng chẳng phải người tầm thường
"Nghe nói các hạ muốn mua lượng lớn lương thực của chỗ ta để vận chuyển đến biên cương sao, vì sao phải làm vậy"
Lam Nhiên cũng quan sát hai người trước mặt, nhìn khí chất của hai người này rõ ràng không phải người của kinh thành, càng không giống thương buôn ở kinh thành, hai người mỗi người một khí chất, nhìn lại giống người ở trong giang hồ hơn là người bình thường, chỉ là khí chất hai người có thể thấy địa vị trong giang hồ rất cao
"Không thể tiếc lộ, các người là thương nhân, ta bỏ ra ngân lượng, các người chỉ cần bán lương thực là được, ta biết các vị trước giờ vô cùng rõ ràng còn có lương thực của các vị phải nói là không dám giở trò, chỉ cần các vị mang lương thực giao đến biên cương là được, mùa đông sắp đến, biên cương đang đánh trận cần có lương thực, bá tánh ở các thành trì biên cương vẫn cần lương thực để ăn"
Tống Tịnh đương nhiên biết điều đó, mối làm ăn có nhiều ngân lượng này hắn đương nhiên nhận, chỉ tò mò thân phận của vị trước mặt này.

Y Liên nãy giờ vẫn quan sát Lam Nhiên kỹ càng, y đã chắc chắn được vài phần người trước mặt y chính là ca ca của Lam Phong.


Hai người ngũ quan có vài phần giống nhau
Y Liên ra hiệu cho Tống Tịnh không nên làm khó dễ người khác nữa
Tổng Tịnh gật đầu
"Các vị cứ an tâm, đến là khách của chúng ta, chỉ cần đưa đủ ngân lượng, lương thực mà các vị cần chắc chắn sẽ có đủ, tuyệt đối sẽ không thiếu dù một cân đi chăng nữa, sẽ mang đến biên cương an toàn"
Lam Nhiên chấp tay cảm tạ sau đó xoay người rời đi, y đặt ngân phiếu ở trên bàn, trưởng quỹ đếm đủ số lượng liền gật đầu với Tống Tịnh
Tống Tịnh nhìn theo bóng lưng đó, hắn đã biết ra được người kia là ai.

Hắn có tai mắt ở kinh thành làm sao không biết được ở kinh thành này có bao nhiêu song nhi, hơn nữa song nhi ở Thịnh Hà quốc tuy là rất hiếm chủ yếu chỉ có Hoàng thất mới có song nhi nhưng song nhi khác so với nam nhân bình thường, nhìn kỹ liền nhận ra
Nếu hắn đoán không lầm, song nhi kia chính là vị vương gia được Hoàng Đế ban phủ đệ, nghe nói còn rất yêu thương, là Lục vương gia, người duy nhất trong các
Hoàng tử của Hoàng Đế hiện tại được ban tước vị cũng như rời cung lập phủ.

Cũng là một song nhi có dung mạo thanh tú, nhìn thấy liền không rời mắt được
"Y Liên ngươi cảm thấy người kia như thế nào"
Tống Tịnh hỏi y, Y Liên nhìn thấy ánh mắt của Tống Tịnh liền nhắc nhở
"Ngươi không thấy người kia giống một người sao Tống Tịnh"

Tống Tịnh nghe Y Liên nói lúc này mới cảm thấy quả thật gương mặt có vài phần giống một người, mà người nào thì trong lòng Tống Tịnh đã rõ.

Bởi vậy hắn sao lại có cảm giác quen thuộc, thì ra người kia là giống với tên tiểu tử Lam Phong.

Xem ra thân phận của Lam Phong thật khiến Tống Tịnh phải suy nghĩ nhiều rồi đây nhưng cho dù thân phận có là Hoàng thất thì đã sao, quy tắc giang hồ, nếu muốn cạnh tranh muốn có được người thì phải giao đâu trên võ đài, cho dù hắn biết Y Liên để tâm đến Lam Phong đi chăng nữa thì Lam Phong muốn đưa người khỏi ma giáo cũng phải đánh với hắn một trận, thắng mới được mang người đi
"Xem ra lương thực vận chuyển đến biên cương của triều đình đã xảy ra vấn đề rồi, đúng là đám người triều đình lòng tham không đáy mà, dám giở thủ đoạn với lương thực trong khi tình hình chiến sự đang căng thẳng, mùa đông đến chúng không nghĩ nếu không có lương thực các quân sĩ ở nơi đó sẽ như thế nào sao, triều đại thối nát"
Tống Tịnh thẳng thừng nói, hắn đã nhìn thấy không ít việc của các quan lại triều đình, mặc dù chuyện của giang hồ và triều đình không liên quan đến nhau nhưng đôi lúc nhìn thấy vài cảnh tượng khiến người ta không vừa mắt là có thật, Tống Tịnh đối với Hoàng thất cùng triều đình ngày càng chán ghét hơn.

Hắn nghĩ nếu Lam Phong cũng như mấy kẻ trong Hoàng thất và triều đình thì thật uổng công phụ thân hắn đã dạy dỗ
"Ngươi nói không sai, chỉ là chúng ta không thể xen vào chuyện của triều đình, triều đình như vậy sớm muộn cũng có ngày sụp đổ thôi, không cần chúng ta quá bận tâm"
Y Liên sợ Tống Tịnh sẽ nhắm vào triều đình sau đó cùng Lam Phong đối đầu cho nên nhắc nhở hắn nhưng thật ra Tống Tịnh cũng không có ý định đó, hắn không để tâm đến triều đình, chỉ để tâm đến ngân lượng mà bản thân kiếm về, ngày càng mở rộng ma giáo, để cho tất cả những người trước đây cho rằng ma giáo chỉ là những kẻ tàn độc độc ác làm chuyện xấu cũng có thể làm được rất nhiều chuyện mà đám người chính giáo không làm được và hơn hết muốn đám người chính giáo nhìn thấy ma giáo giàu có như thế nào, không như các môn phái chính giáo luôn nói làm việc nghĩa này kia nhưng chút ngân lượng cũng chẳng có

Y Liên sau khi quay lại phủ thì thấy Doãn Ninh đang ở cửa đứng đợi y, nhìn thấy Lam Nhiên quay trở về Doãn Ninh cũng nhẹ nhõm
"Người vẫn không nên ra ngoài một mình như vậy, sẽ nguy hiểm"
Lam Nhiên lắc đầu
"Không cần lo lắng, ta cải trang ra ngoài người khác không nhận ra, việc ta dặn dò ngươi đã làm xong chưa"
"Đã theo lệnh người mà làm, không cần lo lắng, còn có sau này người có việc cần cứ sai bảo ta là được đừng tự mình ra ngoài ít nhất cũng mang theo vài người, trong cung luôn nhìn người chầm chầm chỉ chờ người có sơ hở liền sẽ ra tay với người, vẫn nên cẩn thận"
Lam Nhiên biết điều đó, y sao lại không biết được, bây giờ Lam Án và Lam Bảo mặc dù im lặng không gây ra động tĩnh nhưng hai kẻ này vô cùng gian xảo, so với
Hoàng hậu, hai người và Quý phi vẫn là những kẻ gian xảo và hiểm độc hơn, mượn dao giết người luôn là cách mà bọn họ làm, y phá hỏng không ít chuyện của bọn họ, họ sẽ không để yên cho y và Lam Phong, tuyệt đối không để đệ đệ của y có thể thắng trận trở về
Nhưng Lam Nhiên tuyệt đối không cho bất cứ ai tổn thương đệ đệ của mình, bất luận là ai muốn hại đệ đệ của y thì phải bước qua xác xủa y trước đã


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận