Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm


Đến khi xe ngựa của họ dừng lại, Y Liên và Tống Tịnh đều xuống khỏi xe ngựa, trước mắt của Y Liên lại là một nơi có chút không thích hợp.

Chữ Hỉ Lạc Kỹ trước mắt y, y xoay sang nhìn Tống Tịnh
Tống Tịnh không nói gì chỉ ung dung đi vào bên trong, người bên trong nhìn thấy mặt nạ liền nhận ra là giáo chủ đến, bọn họ nhanh chóng tránh đường sang một bên tránh làm giáo chủ tức giận.

Mà họ nhìn thấy phía sau giáo chủ còn có hai người, nhìn dáng người liền biết đều là mỹ sắc động lòng người.

Mặc dù có mũ trùm che mặt họ cũng nhận ra rằng đây là người đẹp, bọn họ ở trong nơi này, nhìn thấy không ít người, đơn giản liền có thể nhận ra dáng vẻ người khác như thế nào

Mà Y Liên nãy giờ tuy im lặng nhưng tay y đã nắm chặt quạt sắt trên tay, Tống Tịnh vậy mà mang y vào kỹ viện, đây là chán sống rồi thì phải, nhưng càng đi lên cao từng tầng, y càng nhận ra có điểm không đúng
"Tống Tịnh rốt cuộc chúng ta ở đây làm gì"
Y Liên hỏi Tống Tịnh, hắn lúc này mới dừng bước chân, họ đã lên đến tầng cao nhất của Hỉ Lạc Kỹ có thể nhìn xuống bên dưới
"Nơi này là nơi chúng ta sẽ ở trong lúc ở kinh thành, an tâm ngoài trực tiếp đi vào còn có lối đi khác, người khác sẽ không phát hiện, nơi này là một trong những nơi thu thập thông tin cho ma giáo chúng ta, thông tinh nhanh nhậy ở khắp nơi đều có thể biết được từ Hỉ Lạc Kỹ này.

Chúng ta ở nơi này sẽ không bị người khác chú ý"
Y Liên rốt cuộc cũng xem như hiểu một chút về nơi này, nhưng dù sao với chốn trăng hoa này, y không có hứng thú.

Mà Kỳ Tâm càng quen thuộc, thời gian theo
Tống Tịnh, Kỳ Tâm đã nhiều lần cùng Tống Tịnh vào trong Hỉ Lạc Kỹ ở những thành trì khác, nhưng chưa bao giờ có dịp đến Hỉ Lạc Kỹ ở kinh thành, cũng là lần đầu tiên Kỳ Tâm nhìn thấy kinh thành náo nhiệt trong lời của mọi người
Tống Tịnh đưa Y Liên và Kỳ Tâm đến phòng đã được sắp xếp cho hai người dặn dò hai người bọn họ nếu như muốn ra ngoài có thể đợi ban đêm ít người chú ý ra ngoài dạo phố một chút, ban ngày ít đi lại để tránh quan phủ chú ý đến, nếu muốn rượu ngọ và thức ăn chỉ cần rung chuông ở cửa thì các cô nương trong Hỉ Lạc Kỹ sẽ biết đường chuẩn bị, không cần phải gọi người hay gì cả
Tống Tịnh lần này đến kinh thành chủ yếu có chút việc cần xử lí nên không thể bồi Y Liên đi chơi ở kinh thành được mà Y Liên cũng vốn dĩ muốn nhìn bộ dạng kinh thành, không có ý đi chơi hay gì cả
Tống Tịnh dặn dò hai người xong cũng trở về phòng để chuẩn bị thay một bộ y phục khác mà đi bàn bạc chính sự, có ích cho ma giáo
Trong phòng chỉ có Y Liên và Kỳ Tâm, hai người tháo mũ che mặt xuống
"Chủ tử, nơi này quả thật vừa rộng lớn vừa xa hoa, cũng náo nhiệt như trong lời đời, nếu có thể ta có thể ra ngoài hay không"

Y Liên biết Kỳ Tâm là người Tây Vực, ít khi nào đến nơi này, y cũng không ngăn cản
"Ra ngoài cẩn thận là được, bạc trên người có đủ hay không, nếu không có đủ cứ nói với ta, ta đưa cho ngươi"
Kỳ Tâm liền lắc đầu, y cũng có bạc, không ít bạc, mỗi lần Tống Tịnh lại quăng cho y một túi bạc mà y làm sao dùng hết nhiều bạc như vậy cho nên túi của Kỳ Tâm không hề thiếu bạc
"Ta có, chủ tử người không cần đưa thêm, người có muốn mua gì không ta giúp người mua thay"
Y Liên lắc điều, thứ y muốn mua y sẽ tự đi chọn lựa.

Y lần này đến còn có mục đích khác, xem tình hình vị ca ca ruột thịt của Lam Phong có khoẻ hay không, Lam Phong bận đánh trận ở biên cương, y có thể chú ý đến ca ca của hắn thay hắn vậy, để hắn có thể an tâm đánh trận, sớm ngày đánh thắng Bắc quốc
Mà vị ca ca kia ở đâu có lẽ y phải nghe ngóng tin từ Hỉ Lạc Kỹ này rồi
Kỳ Tâm xin phép Y Liên ra ngoài nhưng ban đêm mới dám ra ngoài, sợ ban ngày ra ngoài bị người khác chú ý đến
Mà bấy giờ ở trong phủ của Lam Nhiên, y cũng có một vài cửa hiệu kinh doanh trong thành, việc gì cũng phải sử dụng đến bạc, y không thể chở mỗi bổng lộc trong cung phân phát, y có một vài cửa hiệu buông trong thành, cùng vài điền trang ngoài thành, điền trang ngoài thành là do Thái Hậu cho y, nhờ đó mà Lam Nhiên kiếm được một khoảng.


Y tính toán một chút muốn đẩy mạnh buôn bán ở các cửa tiệm, kiếm thêm tiền mua lương thực gửi đến cho đệ đệ đang ở biên cương đánh trận, còn có mùa đông sắp đến sẽ có thứ cần dùng đến mà quân lương và bạc cung cấp cho quân sĩ cũng chẳng có được bao nhiêu, y vì vậy mà muốn kiếm bạc mua áo ấm lương thực gửi đến biên cương cho đệ đệ
Lam Nhiên cũng nghe nói trong thành có một thương nhân có danh tiếng, người này có không ít cửa hàng buôn ở kinh thành này nhưng muốn làm ăn với người này không dễ dàng, đã vậy không phải ai cũng có thể từ người này kiếm tiền, họ cũng chẳng biết người kia mặt mũi ra sao, có người từng gặp qua thì nói rằng người này đeo một cái mặt nạ, che giấu đi thân phận, chắc là sợ việc làm ăn quá lợi nhuận bị người khác ganh ghét, có người cũng cho là do người này vốn dĩ xấu xí sợ người khác nhìn thấy nên che mặt
Nhưng là dù vì cái gì Lam Nhiên cũng muốn kết mối làm ăn này, cho nên y đã bố trí người an bài, mong cùng người kia hợp tác làm ăn
Doãn Ninh cảm thấy gần đây Lam Nhiên cực kỳ có tinh thần liền tò mò hỏi
"Vương gia người đang gần đây rất có tinh thần"
"Ta không có tinh thần làm sao được, người trong phủ cũng phải ăn, ta cũng phải ăn, nhiều thứ cần đến bạc, ta phải có tinh thần kiếm bạc chứ, dù sao mấy cửa hiệu và điền trang cũng không đủ để gửi quân lương và áo ấm đến biên cương được, mà mùa đông ngày càng đến gần, người Bắc quốc giỏi chiến đấu trong tuyết ta phải chuẩn bị mọi thứ cẩn thận cho đệ đệ ta"
Lam Nhiên chỉ còn lại một Lam Phong là người thân duy nhất trên đời này, y sẵn sàng vì đệ đệ mà làm nhiều chuyện, chẳng sợ nguy hiểm gì cả, nguy hiểm thì y sẽ thay đệ đệ gáng chịu, chỉ cần đệ đệ bình an là được, chỉ cần huynh đệ họ vạch trần bộ mặt gỉ dối của Hoàng Đế, phơi bày mọi chuyện, chỉnh đốn lại Thịnh Hà quốc lần nữa, khiến cho những người ở đây có suy nghĩ khác


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận