Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm


Lam Phong cũng đã điều chế ra được thuốc giải độc, xem như mối nguy về độc dược của Bắc quốc bôi lên mũi tên đã được giải trừ, bây giờ vấn đề là cung nỏ của
Bắc quốc uy lực thật lớn, khiên chắn phải chắc chắn để có thể cản lại được uy lực của cung nỏ
Việc này Tá An tướng quân vẫn luôn dốc lòng làm khiên chắn, để tạo ra khiên chắn chắc chắn nhất.

Lam Phong lại tiếp tục đọc binh thư, muốn từ trong binh thư tìm ra cách bày trận pháp, muốn dựa vào binh trận mà tạo nên uy lực đánh bại Bắc quốc
Tá An tướng quân thấy hắn chăm chỉ đọc binh thư liền mang cho Lam Phong nhưng quyển binh thư còn xót lại của Yến đại tướng quân, để Lam Phong có thể tham khảo một chút
Tình hình ở kinh thành bây giờ coi như an ổn, Lam Nhiên sức khoẻ hồi phục phần nào nhưng y vẫn cho người nói với bên ngoài, bản thân bệnh tình trầm trọng không thích hợp lên triều như trước nữa, càng không thích hợp đi lại.

Hoàng Đế vì vậy mà miễn cho Lam Nhiên vào cung thỉnh an, cũng không cần phải lên triều, cứ ở phủ tịnh dưỡng

Mà Lam Nhiên nhân cơ hội này, liên thủ cùng những quan văn dưới trướng, điều tra về Hoàng Hậu cùng Quý Phi, muốn biết rốt cuộc vây cánh của những kẻ này nhiều thế nào, tìm cách tiêu diệt để cho Lam Phong khi thắng trận trở về cũng không ai dám làm khó dễ đệ đệ của y.

Hơn hết chính là muốn Hoàng Đế mất đi thế lực, Hoàng Đế chỉ cần mất đi những cánh tay đắc lực trên triều sẽ mau chóng rơi vào hỗn loạn, khi đó Lam Phong nắm giữ binh quyền, y nắm giữ triều đình, huynh đệ bọn họ tương kế tựu kế đem chuyện xưa lần nữa tra xét, khiến ngai vị của Hoàng Đế lung lay.

Chuyện này không phải một sớm một chiều sẽ hoàn thành, cần thời gian lâu dài nhưng Lam Nhiên không sợ, cho dù lâu đến cỡ nào y cũng nhất định khiến Hoàng Đế trả giá, thù giết cha và phụ vương nhất định phải báo
"Vương gia, gió bên ngoài lạnh người không nên ra ngoài"
Doãn Ninh nhìn thấy Lam Nhiên một thân y phục mỏng ngồi ở đình viện liền lo lắng mà mang áo choàng đến cho y
"Người vừa vào cung bẩm báo cho Hoàng Đế tình hình của ta sao"
"Người vừa vào cung bẩm báo cho Hoàng Đế tình hình của ta sao"
"Vương gia an tâm, ta biết nên nói những gì, không nên nói những gì, hiện tại Hoàng Đế không còn giám sát nhất cử nhất động của Vương gia nữa, người lệnh cho ta bảo vệ Vương gia, không để người khác mưu hại Vương gia như lần trước"
Lam Nhiên nghe vậy liền cười khinh trong lòng, Hoàng Đế tốt vậy sao, chỉ là Hoàng Đế sợ y chết đi, nếu y chết rồi Hoàng Đế làm sao nhìn thấy được dáng vẻ của
Phụ vương từ chỗ y cơ chứ.

Y sao không nhìn ra được ánh mắt của Hoàng Đế, y đối với Hoàng Đế là xem thường cùng căm hận, một ngày nào đó y nhất định sẽ khiến đôi mắt của Hoàng Đế không thể nhìn thấy nữa
"Có tin tức gì của trận chiến với Bắc quốc không"
"Bầm Vương gia vẫn chưa có tin tức"
Lam Nhiên không biết tình hình chiến sự như thế nào, y cũng đã cho người âm thầm điều tra mối quan hệ giữa Lám Án và Lam Bảo với Bắc quốc nhưng vẫn chưa có tin tức quá nhiều nhưng hai kẻ này chắc chắn cùng Bắc quốc có quan hệ, đệ đệ y ở chiến trường cùng Bắc quốc đánh nhau nguy hiểm thế nào bây giờ còn phải đề phòng mưu kế của Lam Án và Lam Bảo, cũng may gần đây hai tên này bị phía Hoàng Hậu gây chuyện cho nên không có thời gian để kiếm chuyện với đệ đệ của y được
Một ván cược mà lầm trước Lam Nhiên cược đã thành công khiến cho phía Quý phi và Hoàng Hậu xảy ra chuyện, vì vậy mà họ không chú ý đến đệ đệ y ở biên cương mà trực tiếp quay sang đối đầu nhau

Bây giờ trong tay Hoàng Hậu chỉ còn có mỗi một vị Hoàng tử mà trong tay Quý Phi có tận hai hoàng tử, mà hai người Lam Án và Lam Bảo đã có không ít công danh, phía Hoàng Hậu lo lắng cũng phải, hai bên cứ từ từ đấu đá, y thông thả mà ngồi xem cũng như bày bố thế cục thật tốt
Y Liên bế quan được một thời gian, võ công của y bây giờ cũng đã nâng lên một bậc, rãnh rỗi y lại quay trở lại ma giáo tìm ít sách để đọc, phải biết một điều đó là ba người Y Liên Lam Phong và Tống Tịnh được giáo chủ ma giáo Tống Xuân dạy dỗ rất tốt, không chỉ có võ công mà còn biết cả thi thư, chữ viết, Tống Xuân mặc dù là ma giáo nhưng cũng là một người có tài, bởi vậy trước đây ông mới cùng Yến Nam Dinh và Lam Nhạc là bằng hữu với nhau
Trong mật thất của ma giáo ngoài những loại sách tuyệt thế võ công, bí tịch võ công, bí tịch y thư thì còn có không ích tranh hoa cùng thi thư hiếm thấy, nói chung mật thất ma giáo chính là một kho tàng mà nhiều người mơ ước, so với quốc khố của Hoàng Đế không hề thua kém
Y Liên trong lúc rãnh rỗi lại mang vài quyển thi thư đến chỗ y bế quan để đọc.

Sư phụ từng dạy, người luyện võ cho dù võ công thâm hậu đến đâu mà một chút thi thư chữ viết cũng không biết thì cũng vô dụng mà thôi
Cả ba người ghi nhớ kỹ lởi của sư phụ dạy bảo, cho dù võ công giỏi đến mức nào cũng phải biết chữ.

Mà cả ba người học rất mau, những gì sư phụ dạy nhanh chóng học tập được.

Ở trong ma giáo cũng có không ít người trước đây vốn dĩ sẽ được làm quan, đậu trạng nguyên nhưng bị người khác ám hại sau đó đường công danh đều bị người ta phá hoại, cùng đường liền vào ma giáo, khi đó sư phụ cảm thấy những người này có ích dù gì sổ sách ma giáo vẫn cần đến người xem xét quản lí thế nên liền giữ họ ở lại, sau này có vài người được sư phụ gọi đến chỗ của bọn y, dạy bọn y đọc chữ, dạy bọn y lễ nghĩa.


Vì vậy mà ca ba người văn võ đều giỏi, hiếm người có được
Tống Tịnh vừa từ bên ngoài giáo trở về, hắn liền đến tìm Y Liên, nhìn thấy Y Liên đang đọc thi thư liền bước đến
"Lâu rồi không thấy ngươi cầm những quyển sách này, sao đột nhiên lại đọc sách vậy"
"Đọc một chút, nhớ lời sư phụ dặn trước đây.

Mà ngươi trở về sao, bên ngoài giang hồ vẫn không có chuyện gì chứ"
Tống Tịnh xua tay
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, thấy ngươi thích thi thư như vậy, ta lần sau mang đến cho ngươi vài quyển, trong ba người được phụ thân ta dạy dỗ có lẽ ngươi là người phụ thân yêu thương nhất, lúc nào cũng ghi nhờ lời phụ thân ta"
Tống Tịnh nói quả không sai, trong ba người bọn họ Tống Xuân xem trọng nhất là Y Liên vì trong ba người người nghe lời Tống Xuân nói nhất là Y Liên, cũng là người mà ông đặt kỳ vọng nhiều nhất


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận