Vương Phi Của Ta Là Đại Tướng Quân
Trong phòng: Mạc Âm giã rời chân tay đẩy cửa bước vào ngồi xuống bàn xóa bóp hai cái cánh tay mà tức giận.
Một nén nhang trước:
Đột nhiên cô bị Tiêu Thiên Huyền gọi đến thư phòng hắn đấm bóp chân cho hắn.
Hắn ngồi trên ghế tựa thoải mái hưởng thụ.
Còn cô thì xoa bóp hết chân rồi đến vai, xoa bóp đến mức không thể nhấc cánh tay lên nổi thì hắn chỉ mở một mắt mà cười thoả mãn thoải mái vẫy cô lui xuống.
Vì đứng một khoảng khá lâu nên Mạc Âm có hơi khó di chuyển, cánh tay này đỡ cánh tay kia liếc hắn đầy căm phẫn mà buột miệng nói nhỏ " Cái tên kia ta rủa ngài cô độc cả đời.
"
* Ta nghe thấy hết đấy nhé! Làm gì có ai rủa phu quân tương lai mình như vậy chứ.
* Tiêu Thiên Huyền bất lực cười nhẹ nhưng vẫn giả vờ nói
" Ngươi nói gì cơ? "
Mạc Âm che miệng nhanh chóng rồi quay mặt đi lắc đầu " Ta đâu có nói gì, chắc người nghe nhầm rồi.
Ta xong việc rồi vậy đi trước đây.
"
Trở lại thực tại:
Cô đập hai tay vào hai bên đầu
" Được rồi không nghĩ đến hắn nữa, càng nghĩ càng thấy khó chịu mà.
"
Nhìn xuống bàn thấy dòng chữ Tuế Tuế để lại cô hiểu ý liền lau nó đi rồi nhanh chóng theo đường Tuế Tuế chỉ mà ra ngoài.
Phía Tuế Tuế cô vẫn đang nghĩ cách thoát khỏi Mị Lục, hắn đa nghi nên luôn kề kề cô.
Gần về đến phủ Tuế Tuế nảy ra ý tưởng liền bảo Mị Lục đứng đấy đừng đi theo dứt lời Mị Lục chưa hiểu chuyện gì Tuế Tuế đã nhanh chân chạy đi.
Mị Lục thấy không đúng lắm nên chạy theo.
Thấy Mị Lục cách không xa Tuế Tuế đứng trước ngách vào tiệm gửi đồ mà không dám vào sợ bị lộ.
Bỗng phía sau có một bàn tay kéo tay Tuế Tuế vào trong ngách nhỏ.
Tuế Tuế chưa kịp phản ứng định la lên mà bị đối phương che miệng.
" Xuỵt! Muội mà la lên là chúng ta bị phát hiện liền.
" Mạc Âm nói.
Mạc Âm bỏ tay trên miệng Tuế Tuế xuống.
Tuế Tuế thở phào nhẹ nhõm " Mạc tỷ! Tỷ làm muội hết hồn.
"
Mạc Âm nhìn xung quanh không có ai tiếp tục nói " Có lẽ Mị Lục đã phát hiện điều bất thường và quản trọng hơn là sắp đóng cửa thành rồi nên chúng ta cần phải nhanh xuất thành trước khi bị bọn họ kéo nhau tới bắt.
"
Tuế Tuế gật đầu dẫn Mạc Âm vào tiệm gửi đồ lấy đồ tiện ông chủ có hai con ngựa nên mua luôn đi cho nhanh.
Hai người phi ngựa phi vào đường tắt lại ít người đi lại giảm thiểu thời gian chắc có thể sẽ đến kịp.
Vừa phi cả hai vừa lo lắng,
Tuế Tuế cầu mong trong suy nghĩ vẻ lo lắng hiện rõ lên hết mặt
* Mong có thể xuất thành trước giờ nghiêm.*
Sau một hồi thì cuối cùng hai người cũng ra khỏi thành.
Vì phi ngựa quá nhanh nên hai con ngựa đều chạy vụt qua làm các lĩnh gác cảm nhận được cơn gió thổi vào mặt.
Lý Dung chạy ra cổng hét " Này hai tên kia ngươi có biết phi ngựa nhanh như vậy sẽ xảy ra án mạng không? Đúng là vô phép vô thiên mà.
Ta mà bắt được thì các ngươi liệu.
Thanh niên giờ toàn gì đâu còn chưa kiểm tra.
"
Lý Dung lắc đầu ngao ngán thở dài đi vào.
Một tên thị vệ đi lại bẩm báo.
" Lý tướng quân! Nãy hai kẻ phi ngựa kia có một kẻ ném thứ này vào tay của ta.
"
Lý Dung cầm lấy nhìn kỹ hai mặt thấy lệnh bài này có chút quen quen " Hình như tấm lệnh bài này của phủ Tiêu Tướng Quân nhưng sao nó lại ở trong tay kẻ kia? Thôi giờ đi uống rượu trước đã lát về hỏi tiểu tử ấy sau.
"
Lý Dung dắt lệnh bài lên thắt lưng rồi rời khỏi.
Đám thị vệ hành lễ tiễn Lý Dung đi thì đóng cửa thành lại.
Mạc Âm và Tuế Tuế đứng phía xa nhìn cánh cổng dần đóng lại Tuế Tuế nói " Thật may quá chúng ta vừa hay ra kịp lúc.
"
Mạc Âm quay ngựa " Đi thôi tìm chỗ nào dừng chân trước, sáng mai chúng ta xuất phát sớm.
"
Mị Lục không tìm thấy Tuế Tuế liền quay về bẩm báo cho Tiêu Thiên Huyền.
Tiêu Thiên Huyền có chút ngờ chạy đến phòng Mạc Âm và Tuế Tuế thất thần ngồi xuống bàn uống nước trầm ngâm thì thầm.
" Rốt cuộc nàng vẫn không muốn ở lại.
Vì sao chứ? "
Mị Lục nghĩ lại hình tượng trước kia của hắn rồi nhìn lại hắn bây giờ khổ sở đi tìm một tiểu nha đầu.
Mị Lục bất giác không kiềm được nói
" Tiêu Thiên Huyền huynh làm sao vậy ? Chẳng phải trước kia huynh vì Tiểu Nguyệt Quang mà không gần nữ sắc nhưng huynh nhìn huynh bây giờ đi.
Ta thà mong huynh ngày nhớ đêm mong tiểu nguyệt quang mà cố gắng còn hơn phải khổ sở đi tìm một tiểu nha đầu.
"
Tiêu Thiên Huyền nhìn Mị Lục bình thản nói " Không cần ngày nhớ đêm mong nữa.
Nàng ấy chính là tiểu nguyệt quang của ta.
"
Mị Lục sốc không nói nên lời đành bất lực ngồi xuống bàn rót chén trà uống " Đến đây thì ta cũng kệ huynh đấy.
Hai cái người này thật đúng là không hiểu nổi mà.
Người ta ở đây huynh đủ điều làm khó giờ đi rồi lại chạy vào phòng người ta phơi bộ mặt này ra còn tác dụng gì.
"
Tiêu Thiên Huyền có chút gian cười mưu mô hỏi Mị Lục " Vậy huynh với tiểu cô nương kia sao rồi? Hai người....quan hệ tiến triển đến đâu rồi? "
Mị Lục tức giận " Ta không có bất kì quan hệ gì với nàng ta.
"
Tiêu Thiên Huyền đứng dậy " Dạo này huynh quản nhiều chuyện của ta thật đấy.
Huynh dẫn người theo ta đi tìm họ, đừng làm kinh động đến mọi người.
"
Mị Lục dẫn theo thị vệ tìm từng ngõ ngách, tửu lâu, các chốn vui chơi cũng không thấy.
Đến một quán rượu nhỏ vẫn sáng đèn liền dừng lại đi vào.
Khung cảnh bên trong là một người trung niên đang cầm vò rượu uống.
Tiêu Thiên Huyền thấy bóng lưng có chút quen, lại gần cầm lấy vò rượu của hắn để xuống bàn.
Người trung niên ấy vậy mà lại là Lý Dung, hắn nhìn Tiêu Thiên Huyền vui vẻ nói " Thiên Huyền đến rồi sao? Nếu đến rồi thì ngồi xuống uống với ta vài chén.
"
Tiêu Thiên Huyền ngồi xuống bàn rót rượu vào hai chén đưa một chén sang cho Lý Dung và hỏi hắn " Sao người biết ta sẽ tới? "
Lý Dung lấy lệnh bài từ thắt lưng ra đẩy về phía Tiêu Thiên Huyền
" Chẳng phải vì nó sao! Ta thấy hắn đi về phía Tây, có lẽ là Sóc Châu.
"
Tiêu Thiên Huyền cầm chén rượu lên uống cạn và nhận lấy lệnh bài cất vào trong người.
Cảm ơn Lý Dung một tiếng, hắn định đứng dậy đi Lý Dung nói một câu.
" Ngươi đừng quá bám đuôi họ, được một lần hai lần còn sau này thì sao? Chẳng lẽ ngươi cứ định mãi như vậy? "
Ngoài cửa quán rượu Mị Lục hỏi
" Huynh sao vậy? "
Tiêu Thiên Huyền có chút trầm lặng ủ rũ lắc đầu " Về phủ trước đã.
"
Mị Lục mừng thầm * Không lẽ huynh ấy thông rồi! Không để mỹ sắc làm ảnh hưởng tiền đồ.
*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...