Vương Phi Của Ta Là Đại Tướng Quân


Nhóm Mạc Phương Lan đã chuẩn bị xong có thể bắt đầu ứng chiến.

Tên cầm đầu kia lao đế chém Mạc Ngụy Quân bị Mạc Ngụy Quân đỡ được bằng cây côn gỗ đã chuẩn bị sẵn rồi đạp hắn lùi về sau.
Mấy tên huynh đệ kia của hắn thấy hắn bị đạp lùi liền tất cả xông lên.

Mạc Phương Lan thấy nhiều hiếp ít đông hiếp yếu liền tức giận chỉ bọn họ nói lắp bắp.
" Các ngươi dám...dám ỷ nhiều bắt nạt ít.

Thì cũng đừng khinh thường bọn ta.

Các huynh đệ đánh đuổi bọn chúng.

"
Mạc Phương Lan lấy từ tay áo ra mấy viên màu vàng ném về phía bọn chúng gọi mấy người bịt mũi ngồi xuống.

" Mọi người mau bịt mũi ngồi xuống.

"
Mấy người hiểu ý liền làm theo làm cho bọn chúng hoang mang rồi cười chê.

Mấy viên màu vàng kia tiếp đất toả ra làn khói vàng bốc mùi hôi bọn chúng bịt mũi lấy tay khua xung quanh cho tan khói đi nhưng vẫn không có tác dụng.
" Cái gì vậy ? Cái gì mà hôi thế, cứ như mùi xì hơi ấy.

Hôi quá không chịu được rồi.

"
Một lát sau làn khói tản đi.


Sau làn khói xuất hiện một đám người đang nôn oẹ rồi có người không chịu được đã ngất tại chỗ.

Tên cầm đầu kia tức giận mặt căng đét nhìn cô " Con nhóc ngươi giám giở trò bửn.

Đã vậy ta sẽ xử lý ngươi trước...."
Chưa nói xong Mạc Phương Lan ném ra mấy viên màu đất khác xuống chân bọn chúng, chúng khinh thường " Hừ chỉ mấy viên đất này mà cũng đòi doạ bọn ta ư.

"
Mạc Phương Lan chỉ tay về chân hắn " Có định doạ ngươi đâu nhưng nhìn phía dưới chân ngươi đi.

"
Dứt lời mấy viên đất ấy nổ một tiếng rõ to bắn tất đất phía dưới lên mặt bọn chúng.

Đòn chí mạng cuối cùng chắc do tác động viên đất kia làm nổ ra bắn cả cục bùn tung toé vào mặt bọn chúng.

Mấy người bọn cô cười lớn.
" Phụt! Haha buồn cười chết bọn ta mất, nhìn mặt bọn chúng mà xem hài không tả được.

"
Bọn chúng lau đi tức giận nhưng cô vẫn nhanh ray hơn, lần này rút ra mấy quả tròn màu đen ném ra chỗ bọn chúng làm bọn chúng sợ vỡ mật né hết sau mấy cái cây.

Mạc Phương Lan chạy lại kéo Mạc Ngụy Quân chạy đi.
Mấy quả đen kia nổ ra bên trong là những bông hoa dại.

Bọn chúng càng tức giận, tên cầm đầu kia phóng đao đến phía cô may được cha của Hà Tuyết lấy cuốc đỡ dằng lại hất ra xa.
" Cảm ơn Hà thúc thúc.

Chẳng phải người cùng với mọi người chạy rồi sao còn quay lại làm gì.

"
Hà Tiền cùng với Chu Kình cha của Chu Thất và Chu Lịch quay lại cùng với nhóm mấy người chống lại đám cướp.

" Sao chúng ta có thể chạy trốn trong khi mọi người vẫn đứng đây đánh đuổi bọn chúng chứ.

"
Mạc Ngụy Quân không còn gì để nói " Mọi người cùng ở lại cũng được.

Vậy chúng ta cùng xông lên dù có phải bỏ mạng cũng không để chúng tàn sát người vô tội.

"
Hai bên lao vào đánh chém lẫn nhau mặc dù bên Mạc Ngụy Quân không chút thương còn bên đám cướp kia thương vong vô số.

Vì Hà Tuyết trong lúc sơ xuất bị bọn chúng hạ một tên cầm gậy gỗ lao đến đập vào Hà Tuyết nhưng được cô chặn lại.

Cây gẫy ấy liền đập mạnh vào lưng cô làm cô gục xuống.
Hà Tuyết hét lớn gọi tên cô rồi đứng bật dậy bật đến dùng hết lực đạp hắn ra " Lan Lan ! Tên khốn đi chết đi ! "
Mọi người quan tâm định chạy sang xem cô nhưng bị mấy tên kia chặn không sang được.

Mạc Phương Lan run rẩy từ từ nâng người đứng dậy quay lại nhìn hắn cầm lấy cây đao dưới đất dùng hết sức lao đến đâm một nhát vào người hắn, máu hắn bắn lên mặt cô.
Cô lạnh lùng lau đi rồi tiếp tục đánh với bọn cướp.
Phía bên Tiêu Thiên Huyền : Họ dừng chân nghỉ ngơi ở quán nước ven đường thì nghe thấy mấy người bàn bên kia đang bàn tán với nhau.
" Ngươi nghe tin gì chưa ! Nghe nói đám cướp đang tàn sát ở cái Lương Gia Thôn tính theo thời điểm bây giờ có lẽ cả thôn đã chết hết rồi cũng nên.

"
" Lương Gia Thôn đúng là đen đủi.

"
Tiêu Thiên Huyền đặt chén trà xuống bàn một tiếng mạnh liền đi lấy một con ngựa của chủ tiệm vội vã lên ngựa cưỡi về hướng Lương Gia Thôn.

Âu Dương Lăng Hoa cũng đứng dậy nói với phu xe " Ngươi ở lại đây đợi đi.

"
Đi đến đưa cho tên chăn ngựa kia một túi bạc rồi thúc ngựa chạy theo Tiêu Thiên Huyền " Ta lấy hai con ngựa này.

"
Bên này tình thế bị lật, đám cướp đông nên đang dữ thế chủ đông nhóm các cô dữ thế bị động.

Có hai tên cùng phe với tên kia lôi một người phụ nữ lên đưa cho hắn để làm con tin uy hiếp đám người các cô.
Nhìn thấy người phụ nữ ấy Mạc Ngụy Quân và cô sửng sốt " Mẹ...!sao người lại bị bắt ? "
Mạc Ngụy Quân ra lệnh cho hắn thả người ra
" Các ngươi mau thả nàng ấy ra.

Chỉ cần nàng mất đi một cọng tóc ta sẽ giết tất cả các ngươi.

"
Tên cầm đầu vuốt đao cười nửa miệng " Vậy sao ! Vậy thì thử xem.

Đao ta nhanh hơn hay các ngươi nhanh hơn.

Nếu muốn ta thả người cũng được thôi nhưng ta có một điều kiện.

"

Mạc Ngụy Quân bình tĩnh lại đàm phán " Điều kiện gì ? "
Hắn cười gian nhìn Mạc Ngụy Quân " Chỉ cần giao con nhóc kia ra ta hôm nay sẽ tha cho tất cả các ngươi nếu không ta sẽ để nương tử ngươi chết trước rồi sẽ đến ngươi.

"
Người hắn chỉ là Mạc Phương Lan.

Mạc Ngụy Quân nhìn cô rồi do dự vẫn chần chừ không nói.

Tên kia lấy thanh chủy thủ đeo bên hông ra kề lên cổ Phạn Ánh Vy " Nếu không lựa chọn được vậy ta cho các ngươi đi chung.

"
Chủy thủ được nâng lên định cứa vào cổ Phạn Ánh Vy thì được một thanh đao phi tới đập vào thanh chủy thủ làm nó nảy ra.

Một cậu thanh niên lao từ ngựa xuống dùng khinh công bắt lấy Phạn Ánh Vy ôm về chỗ Mạc Ngụy Quân.
Mạc Phương Lan hỏi hắn " Tiêu Thiên Huyền? Không phải các huynh đi rồi sao! "
Âu Dương Lăng Hoa vừa hay chạy tới giải thích " Đúng là đi rồi nhưng trên đường nghe tin Thôn gặp nạn nên quay lại.

Cũng vừa hay kịp lúc cứu được bá mẫu.

"
Tên cầm đầu tức giận vì bị phá hỏng chuyện
" Lại giám phá hỏng chuyện của ta vậy để hai người cùng chết với bọn họ.

Huynh đệ giết bọn chúng.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận